Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 3

5:23 chiều – 25/12/2024

22.

Khi ta kéo thân thể mệt mỏi trở về nhà, trời đã khuya.

Ta lột bỏ y phục trong đám cỏ rậm, giấu kiếm đi, thì một con rắn bò tới, giống như uống say, chậm rãi trườn đến cắn vào hổ khẩu tay phải của ta.

Người đã đành, đến động vật cũng muốn ức hiếp ta!

Ta lập tức chém con rắn thành hai nửa.

Đừng bao giờ chọc giận một nữ nhân đang tức giận.

 

23.

Con rắn bị chém đôi trông cũng khá đẹp mắt.

Nhưng nó có độc.

Ta gắng gượng tinh thần bước tiếp, nhưng độc rắn bắt đầu phát tác, trời đất quay cuồng.

Ta ngã xuống đất, tai ù đi, xen lẫn với những tiếng vọng hư ảo, bên tai vang lên tiếng kêu gấp gáp của một nam nhân.

“A Chiêu!”

A Chiêu, chính là tên thật của ta.

Ta không phải sinh ra để làm nha hoàn.

Chỉ là, những kẻ biết cái tên này, lẽ ra đều đã chết cả rồi.

24.

Khi ta tỉnh lại, đã ở trong nhà.

Liễu Tố lo lắng ôm chặt lấy ta, dùng vải tẩm rượu trắng không ngừng lau cơ thể ta.

Ta bị sốt cao. Y sợ rằng ta sốt quá mà hóa thành ngốc.

Ta nói: “Thanh Ngô ca ca…”

Y không đáp, chỉ rưng rưng nước mắt, ôm chặt ta vào lòng.

Hôm đó có rất nhiều người đến. Trong trạng thái mơ màng, ta bị ép uống không biết bao nhiêu lần thứ thuốc đắng ngắt. Cuối cùng, không rõ là thứ nào phát huy tác dụng, cơn sốt rút đi, ta lấy lại được sự tỉnh táo.

25.

Hôm sau, ta hỏi y: “Chàng lấy đâu ra tiền mua rượu?”

Y nói: “Ta còn mời cả lang trung, dùng tiền dành dụm cả đời để mua quan tài mà thôi.”

Ta cảm động vô cùng, rồi phát hiện thiếu mất một thỏi vàng.

Ta muốn đánh y.

Nhưng nhìn quầng thâm dưới mắt y, cuối cùng ta chỉ thở dài một tiếng.

Vết thương ở tay phải của ta được băng bó, trên băng có một chiếc nơ bướm xinh đẹp.

Giống hệt cái ta từng buộc cho y trước đó.

Y chú ý đến ánh mắt của ta, hỏi: “Đẹp không?”

Ta đáp: “Buộc rất đẹp, nhưng lần sau không được buộc nữa.”

Liễu Tố mang đến một bát thuốc, nói: “Uống thêm một liều nữa đi, lang trung bảo thuốc đến bệnh trừ.”

Ta uống, chỉ cảm thấy vị thuốc quen thuộc, chưa đến thời gian hai nén nhang, đã buồn ngủ không chịu nổi.

Cảm giác quen thuộc này khiến ta mơ hồ nhận ra điều gì đó.

“Liễu Tố!” Ta tức giận gọi thẳng tên y: “Chàng mau đi đòi tiền lại, lang trung lừa chàng đấy!”

“Lừa ta cái gì được chứ?” Liễu Tố ngồi bên giường, thản nhiên nói: “Thuốc này đâu phải do lang trung kê.”

Cuối cùng, ta cũng hiểu ra.

Thứ này thực chất là loại Mông Hãn dược đã pha loãng phải không?

Ta mềm oặt trên giường, thấy Liễu Tố cúi người xuống, áp sát ta: “Hoa nhà sao sánh được hoa dại? Đợi nàng khỏe lại, chẳng phải lại đi thèm khát thân người khác sao.”

26.

Ta, một sát thủ, tham tài, mê sắc, hành hiệp trượng nghĩa, vậy mà bị chính tên phu quân ăn mày của mình đánh thuốc ngất!

Đây đúng là nỗi nhục nhã không thể nào kể xiết!

Hai canh giờ sau, dưới sự chăm sóc tận tâm của Liễu Tố, ta quyết định thu hồi những lời trước đó.

Thật ra, cũng không tệ lắm.

Làm một đóa hoa yếu mềm cũng không tệ.

Ta bắt đầu mơ ước những ngày an nhàn, phụng phu dạy hài tử, đặc biệt là những chuyện xảy ra trước khi dạy hài tử.

27.

Ta thưa với Kha cô cô rằng ta muốn rửa tay gác kiếm.

Kha cô cô không quá ngạc nhiên, mắng: “Ngươi quả là kẻ mê rượu sắc! Muốn rửa tay gác kiếm, trước tiên phải tìm được Nhị hoàng tử đã.”

Thật ra không phải ta không tìm được Nhị hoàng tử, mà là, ta thực sự không muốn tìm.

hắn mới mười lăm tuổi, những ngày tự do bên ngoài cung cấm còn chưa hưởng thụ được bao nhiêu, đã phải bị bắt về hoàng thành nghiêm ngặt.

Khi ta còn cái tên của chính mình, ta từng hỏi Thanh Ngô ca ca: “Tường thành hoàng cung vì sao lại đỏ như thế?”

Chàng nói: “Tường được xây bằng máu, sao có thể không đỏ?”

Thuở bé, ta không hiểu, mãi đến khi mất đi tên của mình, ta mới nhận ra rằng, cung điện nguy nga lộng lẫy kia, chính là nơi ăn tươi nuốt sống con người.

Tam giáo cửu lưu, quyền quý quan lại, hoàng thân quốc thích… bất kể là ai, chỉ cần đặt chân vào chốn săn bắn bốn bề vuông vắn ấy, cuối cùng đều bị nghiền nát không còn một mảnh.

Những bức tường đỏ thẫm đó, chính là do những kẻ không thể thấy ánh mặt trời như ta, từng giọt từng giọt máu tươi của sinh mạng, lặng lẽ tô lên.

Ta đã sớm không muốn làm những chuyện như vậy nữa.

Ta chỉ muốn mau chóng về nhà, sờ bụng sáu múi của Liễu Tố, cùng y đạt cực lạc, sớm ngày phụng phu dạy hài tử.

28.

“Dù ngươi không đi, cũng sẽ có người khác đi.” Kha cô cô ném cho ta một cái túi gấm: “Năm ngày trước, người của Bắc Sơn Vương đã bắt được hắn ta.”

“Ngài muốn ta một mình tấn công vương phủ sao?”

“Nhưng hắn lại trốn thoát rồi.”

“Ngài muốn ta kiêm cả vai trò thám tử à?”

Kha cô cô đau đớn trước sự lười biếng của ta: “Ở phía đông thành có một lão họ Lý, người này có liên hệ chặt chẽ với Bắc Sơn Vương và vụ việc này. Ngươi đi bắt hắn về tra hỏi tung tích của Nhị hoàng tử!”

Khi ta vừa định rời đi, bà lại nói: “Chủ nhân của chúng ta đã thay đổi.”

Chuyện này ta biết.

Khi ta và Liễu Tố chìm đắm trong hạnh phúc, Hoàng đế đã tiếp quản Đao Phong Các từ tay Thái hậu.

“Ồ, vậy sao, có tăng bổng lộc không?”

Lệnh ám sát Nhị hoàng tử vẫn còn, kẻ nắm quyền là Hoàng đế hay Thái hậu, với chúng ta có khác biệt gì chứ?

Kha cô cô thất vọng vô cùng trước sự thực dụng của ta: “Thôi thôi, ngươi mau đi làm việc đi.”

Ta bắt lão Lý về phòng mật của tiệm may, hắt một chén nước vào mặt hắn: “Nói, Nhị hoàng tử ở đâu?”

Lão Lý kinh hãi ôm chân ta: “Tôi không biết gì cả, đại nhân! Tôi thực sự không biết!”

“Không biết, vậy ngươi cũng không cần sống nữa.” Ta rút kiếm, chĩa thẳng vào tim hắn. Quả nhiên, hắn sợ đến bật khóc.

“Ta nói, ta nói!” Hắn hoảng loạn đưa cho ta một tờ giấy.

Trên đó, ghi tên Liễu Tố – phu quân ăn mày của ta.

29.

Lão Lý đã giao Nhị hoàng tử cho Liễu Tố.

Thực ra ta đã sớm biết Liễu Tố không phải kẻ ăn mày thực sự. Làm gì có kẻ ăn mày nào có học thức, lại đặt tên cho mình là Liễu Tố?

Kẻ ăn mày lần trước làm điều này, chính là Chu Nguyên Chương, Minh Thái Tổ.

Nhưng ta không thể thừa nhận. Ta phải giả vờ không biết.

Bởi vì ta còn muốn tiếp tục cuộc sống phụng chồng dạy con với Liễu Tố.

Ta bảo người kéo lão Lý xuống, quyết định tính kế lâu dài.

30.

Khi ta về, sao trời đã treo cao. Ta lẻn vào con hẻm trước cửa nhà, giấu thanh kiếm và ám khí trên người, thay lại bộ vải thô mặc lúc ra ngoài.

Ở cửa, ta gặp Liễu Tố vừa đi xin ăn về.

Liễu Tố hỏi ta vì sao còn ở ngoài muộn thế này.

May thay, ta đã sớm chuẩn bị, từ đế giày rút ra một thỏi vàng: “Phu quân, ta đã đem áo cưới và phượng quan của mình đi cầm cố.”

Liễu Tố nhăn mặt, bịt mũi, tránh xa ta một chút, hỏi: “Vì sao?”

“Ta làm vậy để chuẩn bị cho hài tử của chúng ta sau này.”

Ta nghiêm túc nói: “dưỡng hài tử tốn kém lắm, con của ta sao có thể thua kém người khác? Ta muốn dành cho nó những điều tốt nhất.”

“Ta sẽ yêu thương nó thật nhiều,” ta dừng lại, rồi đột ngột chuyển lời, hỏi y: “Phu quân, chàng đã từng gặp hài tử chưa? Có từng chăm sóc chúng chưa?”

Liễu Tố rõ ràng khựng lại một chút, sau đó đáp bình thản: “Chưa. Ta là một kẻ ăn mày, ai lại nhờ ta chăm sóc hài tử chứ?”

Ta quàng tay qua vai y, ngón tay đan vào nhau: “Vậy khi ta sinh con, chàng nhất định phải học cho giỏi.”

31.

Đúng lúc đó, đại thiếu gia đột nhiên xuất hiện trước mặt ta. Đã khuya lắm rồi, chàng vội vàng xuống ngựa, nghiêm nghị nói: “Thư Đồng, muội hãy đợi ta, đợi ta đỗ đạt cao, rồi sẽ giải cứu muội khỏi chốn nước sôi lửa bỏng này.”

Ta: “…”

Đây nào phải nước sôi lửa bỏng, chàng không nhìn ra là củi khô lửa cháy sao?

Ta qua loa đáp: “Vậy đại thiếu gia hãy mau đi đi.”

Liễu Tố tức đến mức bóp tay ta đau điếng.

Ta muốn kéo câu chuyện trở lại với hài tử, trở lại với Nhị hoàng tử, nhưng không còn cơ hội nữa.

Y kéo ta vào nhà, nóng lòng muốn nhanh chóng bước vào cuộc sống phụng chồng dạy con mà ta từng mơ ước.

32.

Khi ta còn cái tên của chính mình, ta đã luôn mong ngóng những ngày tháng phụng chồng dạy con.

Khi đó, Thẩm Thanh Ngô chưa chết, và chúng ta cùng nhau lớn lên ở núi Thanh Sơn.

Nhà ta nghèo vô cùng, ta lại ở độ trưởng , đói đến mức không chịu nổi, bèn chạy sang nhà Thẩm Thanh Ngô ăn trộm cơm.

Bị chàng bắt gặp, chàng hỏi: “Ngươi tên gì?”

“A Chiêu.”

“Chiêu như ánh nhật tinh.”

Ta biết, chúng ta không nói về cùng một chữ “Chiêu,” nhưng ta thích chữ “Chiêu” của chàng, nên từ đó, ta tự gọi mình là A Chiêu.

Hồi đó, chàng đầy bụng thi thư lễ nghĩa, nhưng sau này, ta dạy chàng cách chửi cả gia phả người khác.

Hai năm sau, ta được Đao Phong Các tuyển chọn, phải rời đi mà không nói lời từ biệt.

Khi ta muốn quay lại tìm chàng, chàng đã tiến kinh thành.

Hoàng thành là quái thú, kinh thành lại càng là quái thú lớn hơn.

Chúng ta đều biết quái thú ấy có ý nghĩa gì, nên nhiều lần lướt qua nhau, nhiều lần giả vờ không quen biết.

Cho đến năm Thái tử đăng cơ, kinh thành bùng phát dịch bệnh, Thẩm Thanh Ngô cũng chết trong trận dịch ấy.

Chính xác mà nói, ta nghĩ rằng chàng đã chết.

Sự thật là, chàng chết rồi, nhưng không hoàn toàn chết.

33.

Cảm tình nảy sinh âm thầm, lại càng khắc sâu tận xương cốt.

Lần đầu tiên ta và Liễu Tố cùng nằm chung một chỗ, ta đã biết y không mang họ Liễu.

Y là Thẩm Thanh Ngô, người mà ta day dứt khôn nguôi.

Ban ngày, chúng ta mỗi người một chủ.

Ban đêm, chúng ta quấn quýt bên nhau.

Chỉ cần không ai vạch trần vấn đề, vấn đề có thể được xem như không tồn tại.

Chúng ta cứ thế sống trong sự dối lòng, như thể giữa chúng ta chưa từng có quá khứ, nhưng rồi cũng vì thế mà chẳng thể có tương lai.