Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 2

5:23 chiều – 25/12/2024

13.

Dùng xong bữa sáng, Liễu Tố lên phố xin ăn, còn ta lên phố để đối ám hiệu. Chúng ta đều hướng tới tương lai tươi sáng.

Ta vận hắc y, đội mũ sa, tiến vào tiệm may lớn nhất Phụng Dương.

Ta nói với chưởng quầy: “Thiên hạ rộng lớn, trời đất bao la, ở đây chưởng quầy lớn nhất.”

Chưởng quầy đáp : “Ám hiệu này thật đáng xấu hổ.” Y đặt sổ sách xuống, xác nhận không ai theo dõi, rồi mới dẫn ta vào trong.

Thật xui xẻo, người phụ trách nhiệm vụ lần này lại là Kha cô cô mà ta ghét nhất.

Ta ghét Kha cô cô, không chỉ vì bà nghiêm khắc, mà còn vì bà trung thành tuyệt đối với Thái hậu nương nương.

Hoàng đế tuổi già, Thái tử bệnh nặng, hiện giờ người có thể kế thừa ngai vàng chỉ còn Bắc Sơn Vương và Nhị hoàng tử.

Từ ngày Bắc Sơn Vương quản lý triều chính, y hoang dâm vô độ, tàn bạo bất nhân. Thái hậu nương nương chẳng những không nghĩ cách tìm Nhị hoàng tử để chấn chỉnh triều cương, mà còn vì ham mê vinh hoa phú quý, kết bè với Bắc Sơn Vương, ra lệnh ta ám sát Nhị hoàng tử.

Ta không muốn làm việc này, nhưng không dám chống lại Thái hậu, càng không dám đắc tội với người giám sát là Kha cô cô.

Ta nói: “Gặp qua cô cô.”

Kha cô cô nhìn chằm chằm vào cổ ta.

Ta tự hào chỉ vào vết hôn trên cổ: “Đẹp chứ? Ta cũng thấy vậy.”

“Ngươi lấy một kẻ ăn mày?” Kha cô cô cười lạnh.

Ta tiếc nuối nói: “Cô cô, mọi nghề đều là nghề đáng quý. Sao người lại chê cười nghề nghiệp của người khác?”

Kha cô cô bị ta chọc cười: “Nếu thực như lời ngươi, vậy làm gì còn chuyện tam giáo cửu lưu?”

Ta nghe vậy, gật gù đáp: “Thật vậy. Nhưng chúng ta chẳng phải cũng là chó săn của hoàng gia sao? Chó với ăn mày, ai cười ai được chứ.”

14.

Kha cô cô tranh cãi với ta xong, tiện thể bàn chính sự.

Bà nói cho ta biết, Bắc Sơn Vương cũng phái người tìm Nhị hoàng tử.

Tiên đế tuổi già, Thái tử bệnh nặng, dã tâm của Bắc Sơn Vương rõ ràng lộ ra.

Nhưng nực cười thay, Bắc Sơn Vương lại chẳng phải con ruột của Hoàng đế.

Hắn là vết nhơ của Hoàng đế, là sỉ nhục của hoàng gia.

“Thư Đồng, ngươi nhất định phải nhanh chóng tìm được Nhị hoàng tử! Nếu để Bắc Sơn Vương ra tay trước, Thái hậu nương nương sẽ mất cơ hội lập công.”

Nói xong, bà lại bắt đầu lải nhải chuyện mình hồi trẻ lợi hại ra sao.

Ta chẳng buồn nghe.

Thừa dịp bà không chú ý, ta lén chuồn đi, va ngay vào tiểu thư cải nam trang đang giả làm thương nhận.

“Tiểu thư?”

“Thư Đồng?”

Chúng ta còn chưa kịp hỏi thăm nhau, thì bóng dáng nam nhân mặc huyền y thoáng qua trong tầm mắt ta.

15.

Thư Đồng ta tuy thành tích đội sổ, nhưng tận tâm với công việc.

Ta tuyệt đối không cho phép kẻ khả nghi nào trốn thoát dưới mí mắt mình.

Lập tức, ta ném phi tiêu ra.

Hắn chẳng chút mảy may, biến mất nhanh như chớp khỏi tầm mắt ta.

Không trúng ? 

Không thể nào!

Ta linh quang chợt lóe, liền quay người chạy thục mạng.

Kha cô cô phía sau đuổi theo, quát: “Chạy gì thế! Vội đầu thai à?”

Ta càng tăng tốc: “Ta phải về nấu cơm cho phu quân!”

Tiểu thư nghe vậy, giậm chân bực bội: “Thư ! Đừng lại gần nam nhân! Sẽ bất hạnh đấy!”

Hừm, điều đó còn tùy thuộc vào người nam nhân như nào.

Ví dụ như phu quân nhà ta, biết đâu lại chính là một người có cơ thể săn chắc, giọng nói êm tai, một lòng một dạ, không nạp thiếp, chăm lo việc nhà, có cầu tất ứng, chỉ có duy nhất mình ta, thậm chí sẵn lòng vì ta đoạt quyền, cướp ngôi vua – người phu quân mà thời đại này ai nấy đều muốn có được.

16.

Ta chạy một mạch về nhà, nhân lúc Liễu Tố không ở, đem hết ám khí trong tay giấu dưới gầm giường.

Sau đó vội vàng nấu cơm, lại lỡ tay làm cháy mất thức ăn.

Nhìn món ăn đen như than địa ngục trước mặt, ta nghĩ ngợi một lúc, rồi quyết định không lãng phí lương thực.

Dẫu sao, bây giờ ta không còn là tiểu thư nhà tri phủ nữa.

Phu quân ta là một kẻ ăn mày, kiếm tiền đâu dễ dàng gì.

Ta chờ mãi, chờ đến khi trăng lên cao, mà Liễu Tố vẫn chưa về.

Nhìn đĩa đồ ăn cháy đen trước mặt, ta thở dài, đem thức ăn đổ vào chuồng gà.

Dù tận tâm với công việc là tốt, nhưng cũng không cần tận tâm đến mức này.

Không rõ Liễu Tố về nhà từ khi nào, chỉ biết khi nghe thấy tiếng động, y đang băng bó vết thương ở bụng.

Trên bàn còn một dải băng thấm máu, vừa nhìn thấy máu, ta lập tức giật mình.

Ta lăn từ trên giường xuống, chạy đến bên y, nhìn vết thương trên bụng y, đau lòng nói: “Phải làm sao đây? Mấy ngày tới không được sàm sỡ chàng rồi.”

Liễu Tố: “…”

17.

Cảm nhận ánh mắt sâu thẳm của y, ta nhận ra mình lỡ lời, liền vội vàng chữa cháy: “Không phải! Phu quân, chàng có đau không? Ta đau lòng quá!”

Ta muốn lấy băng giúp y băng bó, y nhìn ta đầy cảnh giác.

Thật nực , chỉ là băng bó thôi mà, chẳng phải việc dễ như trở bàn tay sao?

Cuối cùng, trên bụng Liễu Tố xuất hiện một chiếc nơ bướm tinh xảo.

Đây quả thực là một tác phẩm nghệ thuật.

Ta hỏi y vì sao bị thương, y nói đi về nhà tối bị đá vấp ngã.

“Vậy sao, lần sau ta sẽ ra cửa đợi chàng. Sau này, chàng không phải đi đêm một mình nữa.”

Sương đêm nặng hạt, ta ngáp một cái, kéo y về giường nghỉ ngơi.

Haizz, y thật bất cẩn, rốt cuộc ngã kiểu gì mà đá lại cắm vào thịt, còn để lại vết thương hẹp mà sâu như do phi tiêu gây ra.

18.

Hôm nay, Liễu Tố không đi xin ăn, y ở nhà, mang theo vết thương cho gà cho vịt ăn.

Ta nằm trên ghế trúc, thắc mắc vì sao một người lành lặn như ta lại để thương binh làm việc.

Bỗng ngoài cửa vang lên tiếng ngựa hí, Liễu Tố mở cửa, thì ra là đại thiếu gia.

Đại thiếu gia nhìn Liễu Tố còn sống, ngạc nhiên: “Muội chẳng phải đã đưa thuốc độc cho hắn rồi sao?”

Ta: “À.”

Đại thiếu gia: “Thế sao muội còn chưa hạ độc chết hắn?”

Ta và Liễu Tố: “…”

Dẫu sao, cũng không cần phải nói thẳng ra như vậy.

Liễu Tố nắm tay phải của ta: “Phu nhân?”

Đại thiếu gia nắm tay trái của ta: “Thư Đồng?”

Ta lặng lẽ rút tay khỏi hai người, rồi ngay trước mặt Liễu Tố, cởi đai áo của y.

Liễu Tố: …???

Đại thiếu gia: …???

Ta kéo áo y lên, băng vải che bụng múi lấp ló, như đàn tỳ bà bán hờ.

Ta nói: “Phu quân ta có bụng sáu múi, huynh có không?”

Đại thiếu gia cởi đai áo của mình: “Có.”

Ta bảo: “Nhưng bụng sáu múi của phu quân ta còn mang vết máu, tổn thương chiến đấu! mị hoặc mà cuốn hút!”

Đại thiếu gia sững người, cầm lấy dao bếp, nhắm vào bụng mình đo tới đo lui, cuối cùng vẫn không nỡ chém xuống.

19.

“Thư Đồng, hắn chỉ là một kẻ ăn mày.”

“Nhưng hắn có bụng sáu múi tổn thương do chiến đấu.”

“Hắn không có tiền!”

“Nhưng hắn có bụng sáu múi tổn thương do chiến đấu.”

“Hắn thậm chí không có nổi bốn bức tường lành lặn để che chở cho ngươi, trong khi ta sẽ kế thừa toàn bộ phủ tri phủ!”

“Nhưng hắn có bụng sáu múi tổn thương do chiến đấu.”

“Nhưng vết thương chiến đấu sớm muộn cũng sẽ lành lại!”

“Nhưng hiện tại hắn có bụng sáu múi tổn thương do chiến đấu.”

Đại thiếu gia á khẩu.

Ta lại nói: “Hơn nữa, hắn có tám múi. Còn huynh chỉ có sáu.”

Đại thiếu gia ôm đầu khổ sở: “Vậy nếu ta cũng có tám múi thì sao?”

“Chờ huynh có tám múi rồi nói.”

Đại thiếu gia buồn bã rời đi.

Liễu Tố buông tay ta ra, mặt đen như than, bước vào căn nhà rách nát.

20.

“Phu quân, phu quân, sao chàng lại giận rồi?” Ta vội đuổi theo hỏi.

Liễu Tố cuối cùng cũng nâng mắt nhìn ta: “Nàng thích ta ở điểm nào?”

“Ta đâu có thích chàng.”

“Vậy tại sao lại gả cho ta?”

“Tiểu thư ném tú cầu trúng chàng, ta thay nàng gả qua mà.”

Liễu Tố nhìn ta đầy bất lực.

“Được rồi, được rồi, ta thích bụng sáu múi của chàng.” Ta nhẹ nhàng nắm tay y: “Không có tình cảm thì vun đắp tình cảm. Có câu nói rất hay, ở chung gần gũi lâu  rồi sẽ có tình cảm thôi.”

Y sững người vài giây, sau đó giận dữ đập cửa bỏ đi.

21.

Cửa vốn đã không chắc chắn, y đập một cái, cửa lập tức vỡ tan.

Ta không biết sửa cửa, đành dựng hai cây đại phủ chắn ở cửa ra vào.

Liễu Tố giận suốt hai ngày, ngày ngày đi sớm về khuya, ta muốn dỗ dành cũng không có cơ hội.

Đúng lúc đó, Đao Phong Các gửi tin, nói rằng có người nhìn thấy một người ở trong miếu hoang phía đông thành có dung mạo rất giống Nhị hoàng tử.

Ta bảo: “Ồ.”

Người đó lại nói: “Kha cô cô cũng đã biết.”

Ta lập tức mang theo vũ khí, tiến về miếu hoang ở phía đông thành.

Đến nơi, chẳng thấy ai cả.

Ta lật đám cỏ trên đất, thì một bóng người từ xà miếu nhảy xuống. Ta rút kiếm giao đấu với hắn.

Chính là tên thích khách lần trước tranh người với ta.

Vậy, người đã bị hắn mang đi sao?

Sau vài chiêu giao đấu, thể lực ta dần cạn kiệt, định tìm cách rút lui thì hắn dùng chiêu ta từng dùng để đối phó ta.

Hắn ném lại phi tiêu mà ta từng phóng ra lần trước!

Ta khẽ giật mình, kiếm chậm nửa nhịp, phải ngửa người né tránh. Lưỡi kiếm của hắn sượt qua ngực, thoáng lướt qua mặt ta, vài sợi tóc rơi xuống, đụng phải lưỡi kiếm là đứt.

Thắng bại đã phân.

Nhưng ta còn sống.