Ta và tiểu thư nhà Tri phủ tới chùa dâng hương. Nàng cầu tài vận, ta cầu nhân duyên.
Ta quỳ xuống chắp tay thành tâm khấn : “Tín nữ nguyện dùng mười năm cô đơn của tiểu thư xin đổi lấy một phu quân có thân hình săn chắc, thanh âm trầm ấm, một lòng một dạ, không thiếp thất, chăm nom việc nhà, hữu cầu tất ứng, không lấy ai khác ngoài ta, nguyện ý vì ta mà mưu quyền soán vị hoàng đế.”
Đêm ấy, trong mơ ta thấy Bồ Tát bắt chéo chân lên trường kỷ, người đáp lời ta : “Được rồi.”
Sáng hôm sau, tiểu thư ném tú cầu trúng một kẻ hành khất bên đường, tâm ta nhảy lên, một lời thỉnh cầu liền thay tiểu thư gả cho y.
…
1.
Tiểu thư ném tú cầu trúng một kẻ hành khất, lão gia hay tin, tức giận đến nỗi suýt lật nóc nhà, phu nhân khóc lụ khụ, hơi thở đứt quãng.
Ta nhìn mà xót xa, tâm nhảy lên liền bật thốt: “ Phu nhân người đừng khóc, ta sẽ thay tiểu thư gả cho y !”
Cơn giận của lão gia tức khắc dừng lại.
Quản gia lập tức dâng một khay vàng, thay lão gia nói : “Thư Đồng, tạ ơn ngươi!”
Tiểu thư lại nói: “Ta nguyện ý!”
Ta ngơ ngác hỏi: “Tiểu thư người nguyện ý gì cơ?”
Tiểu thư nhào đến ôm lấy… khay vàng nặng trĩu: “ Đưa ta khay vàng này! Ta nguyện ý gả cho kẻ hành khất !”
2.
Lão gia tức đến mức quả thật lật nóc nhà, phu nhân lại khóc lóc, truyền người đến kéo tiểu thư về khuê phòng. Quản gia vội vàng nhét khay vàng vào tay ta.
Tay ta run rẩy cầm lấy một thỏi vàng, cảm nhận trọng lượng của nó, trong lòng chợt tỉnh ngộ.
Ta đột nhiên bừng tỉnh tại sao tiểu thư lại yêu tiền đến vậy.
Cầm vàng trong tay, cảm giác quả thật kỳ diệu!
Ta chậm rãi từng thỏi, từng thỏi giấu đi, ở trong đế giày, trong ngực, đến khi chỉ còn một thỏi cuối cùng, đại thiếu gia đạp cửa xông vào, nắm lấy tay ta, nói : “Phụ thân! Nhi tử ái mộ Thư Đồng đã nhiều năm, nàng.. thực sự không thể gả !”
3.
Đại thiếu gia dung mạo phi phàm, nha hoàn trong phủ ai ai cũng đều âm thầm ái mộ người .
Nhưng duy chỉ ta không giống bọn họ.
Ta cầu nhân duyên, không phải vì thật lòng muốn thành thân, mà vì muốn muợn cớ để đi chùa, che giấu thân phận thật :
Ta.. là một sát thủ, lại có biên chế triều đình.
Nam nhân thật sự chỉ khiến ta càng thêm phân tâm khi rút kiếm.
Ta đây quả thật là một kẻ tham công tiếc việc!
Tiểu thư cầu tài vận, ta lại chỉ cầu được xuất môn.
Vì ta vừa nhận một nhiệm vụ: ‘truy tìm và ám sát nhị hoàng tử đang lưu lạc nhân gian.’
Nghĩ đến một đám lão bản của ta, giá như uống ít đi một hớp rượu, ắt hẳn sẽ chẳng say đến mức giao nhiệm vụ này cho ta, một kẻ ẩn thân nơi phủ đệ một nhiệm vụ vừa tìm vừa giết như vậy.
Nhưng rõ ràng họ đã say quá rồi.
Vậy nên ta nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ.
Ta rút tay mình ra khỏi tay đại thiếu gia, cố tỏ vẻ mặt nói : “Đại thiếu gia, Thư Đồng phúc bạc.”
Đại thiếu gia nhíu mày nhìn chằm chằm ta, nói : “Nhưng nhìn biểu cảm của nàng ngược lại hình như đang giống như muốn nói ta “cút đi” thì phải?”
4.
Ta: “…”
Thật vậy ư?
Quả nhiên đúng.
Mặt ta vẫn nhìn đại thiếu gia, nhưng tay đã ôm khay vàng quay người đi.
vừa đi lòng vừa thầm nghĩ…Nặng quá!
Nếu tiểu thư thấy, chắc sẽ ganh tỵ phát điên mất.
Lần đầu tiên ta cảm thấy, quá nhiều tiền cũng là một gánh nặng.
5.
Ta lo tiền bạc sẽ khiến ta và tiểu thư trở mặt thành thù, nhưng sự thật lại khác. Nàng không những không ganh ghét, mà còn leo tường, đến kề vai nói lời thắm thiết với ta.
Ta nhìn đống vũ khí trải đầy trên giường, nào là chùy gai, đinh sắc, búa lưu tinh:
Ta : “…”
Hỏng rồi, bị lộ.
Tiểu thư sững sờ giây lát, rồi từ vai lấy xuống một bao tải.
Bên trong là độc dược, Hạc Đỉnh Hồng, Thất Bộ ngã , Cười Nửa Bước Gục, Đoạn Trường Thảo…
Cả hai chúng ta: “…”
Cuối cùng, tiểu thư phá vỡ sự im lặng.
“Nếu hắn bắt nạt ngươi, ngươi cứ hạ độc giết hắn .” Nàng dừng một chốc, lại nói: “Nha môn là nhà của ngươi chớ sợ.”
Ta đáp: “Châu quan, bách tính, phóng hỏa, thắp đèn .”
Nàng cười nhạt: “Vậy ngươi cứ làm quả hồng mềm đi, ta mặc kệ ngươi.”
Ta lắc nhẹ tay nải, bên trong đao lưỡi va nhau, thanh âm trong trẻo dễ nghe.
Tiểu thư lúc này mới hài lòng vỗ vai ta: “Ngươi trưởng thành rồi.”
Phải không?
Nhìn xem, đây chính là cảm giác an toàn mà nam nhân không thể mang lại.
6.
Kẻ ăn mày bị tiểu thư ném trúng là họ Liễu.
Nhà cửa tiêu điều, à không, nhà y thậm chí không có đủ bốn bức tường, bức thứ tư được vá bằng cỏ tranh.
Khi đoàn đưa dâu tiễn ta tới, y đang quét sân.
Ta ngồi trên chiếc chiếu rách trong nhà, thấy y quét xong sân thì nấu cơm, nấu xong cơm thì xào rau, xào xong lại rửa nồi, rửa nồi rồi bổ củi.
Lòng ta thầm cảm thán : Ừm… quả nhiên chăm lo việc nhà .
“Ngươi ăn xong chưa?” Y đưa tay muốn lấy bát của ta.
Ta trao bát cho y, tay y thon dài, trắng như hành tươi.
Giọng nói lại dễ nghe vô cùng.
Liễu ăn mày rửa xong bát, đưa cho ta một quả táo, nói:
“Ta tên là Liễu Tố. Từ nay về sau, ngươi không được nhìn nam nhân khác, chỉ được phu xướng phụ tùy, dạy dỗ hài tử, sống cùng ta trọn đời.”
Ta đáp: “Được, nhưng ngươi có thể vén khăn trùm đầu giúp ta trước không?”
Y cười: “Ăn cơm khi nãy chẳng phải đã tự vén rồi sao? Còn lén nhìn ta.”
Ta lúng túng vô cùng: “Lắm lời quá.”
Y dùng một cành đào vén khăn trùm đầu cho ta, trên cành còn lác đác mấy bông hoa đào đang nở.
Con nai trong lòng ta bỗng đứng phắt dậy, nhảy một cú thật mạnh.
Y đúng là có cầu tất ứng!
Chỉ không biết cơ thể có đủ rắn chắc, một lòng một dạ, không nạp thiếp thất, không cưới ai khác ngoài ta, sẵn lòng vì ta mà đoạt quyền cướp ngôi hay không.
7.
Trời rất nhanh đã tối.
Vừa hay, đúng lúc ta tìm hiểu giải đáp cho những nghi vấn trong long ta.
Ta nhìn chằm chằm vào bụng y, đợi y cởi áo, tháo đai.
Y có chút lúng túng, vành tai đỏ lên, gượng gạo nhíu mày: “Có phải hơi nhanh quá không?”
Ta đáp :“Nam nhân không được nói nhanh.”
Hắn đáp :“Vậy để ta đi tắm trước?”
Ta: “…”
Nhà còn không đủ bốn bức tường, vậy mà có thùng gỗ để tắm ư?
Y dẫn ta ra con suối nhỏ bên biển hoa.
Ồ, đúng rồi, đây đâu phải là phủ đệ.
Tầm nhìn của ta đúng là cần phải rộng ra.
Chúng ta hóa thành đôi uyên ương nghịch nước.
Nghĩ đến đây, ta không nhịn được khóe môi hơi nhếch…
“uyên ương.”
“Uyên ương với các đường cơ thể rắn chắc .”
8.
Nhưng khoan đã.. sau lưng uyên ương này lại có vết sẹo dao.
Người ăn mày sao lại có sẹo dao trên thân?
Chắc chắn là bị kẻ qua đường ức hiếp!
Ta, một sát thủ hạng nhất dưới trướng Thái hậu nương nương, sao có thể để phu quân của mình bị người ta bắt nạt?
Ta bảo Liễu Tố: “Sau này nếu còn ai dám bắt nạt chàng, cứ nói với ta, ta sẽ bảo vệ chàng!”
Nói rồi, ta còn khoe khéo cơ bắp hoàn toàn không đáng kể của mình.
Y không trả lời, chỉ mỉm cười hỏi: “Tiểu thư nhà tri phủ mà cũng nguyện ý cùng nam nhân tắm uyên ương ngoài trời sao?”
Ta xấu hổ không nói được lời nào, một lúc sau mới lí nhí: “Gả gà theo gà, gả chó theo chó!”
Liễu Tố nghe xong, bật cười.
Ta bảo: “Chàng kêu một tiếng nghe thử nào.”
Y lắc đầu.
Ta lại nói: “Vậy gáy một tiếng đi?”
Y bất đắc dĩ “gâu gâu” hai tiếng, ta cười như một kẻ ngốc vô tri.
Sau khi lau khô người, y dùng chăn quấn lấy ta, rồi vác ta về căn nhà rách nát.
Y hỏi: “Như thế này giống phi tử thị tẩm không?”
Ta đáp: “Chàng đâu phải hoàng thượng.”
9.
Chúng ta trên giường đánh nhau.
Thật sự là đánh nhau.
Vì y nhìn thấy lưỡi dao trong tay nải của ta, tiện tay lắc nhẹ, âm thanh leng keng vang lên, rồi y mở ra, dao rơi đầy đất.
“Thì ra phu nhân cũng là người luyện võ.”
“Thì ra kẻ ăn mày cũng nói năng văn vẻ như vậy.”
Chúng ta đánh nhau trên giường, ta không thắng được y, ta nghĩ là vì không có vũ khí vừa tay.
Thế là ta lục trong hòm hồi môn tìm thứ gì thuận tay.
Kết quả, thuốc độc tiểu thư cho ta rơi ra ngoài.
“Đây là gì vậy?” Liễu Tố cười như hồ ly.
10.
“Đây là thứ lấy mạng chàng.” Ta nghiêm túc nói.
Liễu Tố rõ ràng nghĩ rằng ta đang đùa.
Y rót một chút vào cốc của mình, khuấy nhẹ rồi uống.
Ta hoảng hốt: “Đừng mà!”
Y nhân cơ hội áp ta vào tường, truyền hết thứ trong miệng cho ta.
Trời ạ!
Quả nhiên, trên đầu chữ sắc luôn có lưỡi dao mà.
Ta chết chắc rồi!
11.
Ta quả thực chết chắc rồi, suýt bị Liễu Tố làm cho tan xương nát thịt.
Nhưng người thì chưa chết.
Thứ đó không phải thuốc độc, mà là loại thuốc khiến người ta khó lòng kiềm chế!
Khi y giày vò ta, y hỏi: “Nàng tên gì?”
Ta ngơ ngác: “Ta đâu có gọi gì?”
Liễu Tố dở khóc dở cười: “Ý ta là, nàng tên gọi là gì?”
“Thư Đồng.”
“Ta là một kẻ ăn mày, lấy đâu ra thư đồng ?”
“ là Thư Đồng trong ‘khuyết nguyệt quải sơ thông là Thư Đồng’!”
Y kéo dài giọng “Ồ”, như vừa bừng tỉnh, ôm lấy ta, tiếp tục ngủ.
12.
Sáng hôm sau, ta chậm chút là trễ giờ lên triều.
Chính là buổi triều tập để ta bẩm báo công việc với thủ lĩnh.
Ta lưu luyến rút tay khỏi cơ bụng của Liễu Tố, nói: “Hôm nay là ngày họp chợ, chàng mau đi xin ăn, chậm trễ thì xin không kịp đồ nóng đâu.”
Liễu Tố bảo: “Không đi nữa.”
“Thế thì không được!”
“Phu quân ta sao có thể ăn cơm mềm của ta được? Truyền ra ngoài, người ta sẽ chê cười ta mất!”
Ta kéo y dậy, nghiêm mặt nói: “Phu quân, dù nói rằng ta mang theo của hồi môn không ít, nhưng chàng không thể thực sự ăn của ta, uống của ta được.”
Y cười đáp: “Nàng lại không phải là tiểu thư chính danh nhà tri phủ, tiêu tiền của họ, nàng xót làm gì?”
Ta sửng sốt.
Ta cứ nghĩ mình giả trang rất lợi hại.
Liễu Tố nhìn ta mỉm cười, hồi lâu mới nói: “Thật ra ta đã sớm nhận ra nàng. Thôi được rồi, giúp vi phu thay y phục đi. Ta phải nghiêm túc đi xin ăn đây.”