Ta chưa kịp gả vào cửa, phu quân sắp cưới của ta đã có ý định cưới thêm một người vợ khác, lại còn muốn ta với nàng ấy coi nhau như tỷ muội không phân lớn nhỏ.
Mộ Thanh vì nhất tử nhị môn nên quyết định cưới hai vị thê tử. Một là ta, tiểu thư của Quốc Công phủ,xuất thân danh giá, vốn dĩ là người đã hứa hôn với y từ lâu. Người còn lại là con gái của Tướng quân phủ, tài sắc vẹn toàn, cũng xứng đáng đứng bên y.
Khi nghe tin Mộ Thanh sẽ cưới thêm thê tử, ta đã quyết định cất bước, dứt bỏ mối lương duyên ấy. Nhân lúc y còn chưa hồi kinh, ta đã thay mặt tam muội mình, tự gả cho thái tử, người mà thiên hạ đồn đoán không thể làm tròn trách nhiệm của một phu quân.
Ngày đại hôn, ta nhận được một phong thư, y cuối cùng cũng biết tin ta đã hủy hôn ước. Bức thư đầy lời trách móc:
“Đừng hòng dùng việc từ hôn để uy hiếp ta. Đại trượng phu đứng giữa trời đất, Mộ Thanh này không phải không thể sống thiếu một mình nàng!”
Trong khoảnh khắc ấy, ta hiểu rằng giữa chúng ta đã không còn gì nữa. Nếu y đã vô tình, vậy ta cũng sẽ dứt tình, không cần giữ lại chút luyến lưu nào