Chương 11
Lần sau nghe tin về Mộ Thanh, là khi hắn và Vu Sương thành hôn.
Dung Chỉ thấy ta không chút phản ứng, liền tò mò hỏi:
“Thật sự nàng đã buông bỏ rồi sao?”
Ta nhìn bộ dạng ngài cố tình tỏ ra chăm chú vào tấu chương, không khỏi bật cười:
“Nếu ta nói chưa buông bỏ thì sao?”
Dung Chỉ vẫn giữ nụ cười, thậm chí càng thêm vài phần trêu ghẹo:
“Vậy ta sẽ giết hắn…”
Rồi dường như nghĩ đến điều gì đó, ngài khẽ nhíu mày:
“Không đúng, người sống nào so được với người chết.”
Nhưng ngay sau đó, ngài lại chợt hiểu ra, nở nụ cười rộng rãi:
“Nếu Cảnh Nhi thích, ta sẽ chặt tay, mũi, mắt hắn, rồi làm thành món quà tặng nàng, thế nào?”
“Ngài cũng không phải người không biết lý lẽ mà.”
Dung Chỉ khép tấu chương lại, bế ta lên đặt ngồi trên đùi, thì thầm bên tai:
“Bọn họ cũng nên thành thân rồi, nếu không đợi đến khi phụ hoàng băng hà, dân gian phải ngừng cưới gả một năm đấy.”
“Đến khi ấy, phu thê cùng một thể, việc dọn dẹp bọn họ cũng tiện hơn.”
Lời của Dung Chỉ như một điềm báo.
Từ ngày ấy, sức khỏe của Hoàng đế ngày càng suy yếu.
Dung Chỉ mỗi ngày đều đi sớm về muộn, dường như vô cùng bận rộn.
Ngay cả khi ở Đông Cung, ngài cũng không thấy bóng dáng, luôn tiếp khách trong thư phòng.
Dung Chỉ không chỉ khác với những lời đồn, dường như còn có rất nhiều điều về ngài mà ta không biết.
Khi tin tức Hoàng đế nguy kịch truyền đến, ta nhận lệnh của Hoàng hậu, ra ngoại thành đến Hoàng tự cầu phúc.
Hoàng tự đã được dọn dẹp từ trước, trong sân yên tĩnh, khói nhang mịt mờ.
Thời tiết rất đẹp, sau khi cầu phúc xong, ta dừng lại một lúc.
Đúng lúc chuẩn bị rời đi, bóng dáng của Mộ Thanh xuất hiện trong tầm mắt ta.
Hắn trông tiều tụy hơn trước, đôi mắt lấp lánh những cảm xúc phức tạp, dường như có hàng ngàn lời muốn nói.
Ta thản nhiên nói:
“Mộ tướng quân, xin nhường đường.”
Mộ Thanh thở dài, ánh mắt phảng phất chút cay đắng:
“Cảnh Nhi, nàng vẫn còn hận ta sao?”
“Vu Sương… tính cách nàng ấy còn ngang bướng hơn ta tưởng.”
“Sau khi thành thân, nàng ấy vẫn thường xuyên lui tới với những huynh đệ cũ.”
“Ta thường hối hận, nếu như ban đầu…”
Trong giọng nói của hắn đầy vẻ hối tiếc.
Ta cắt ngang lời hắn:
“Cuộc đời không có ‘nếu như’, chỉ có hậu quả và kết quả.”
Ánh mắt Mộ Thanh thoáng hiện vẻ u ám, nhưng dường như hắn đã quyết định điều gì đó, mang theo hy vọng mà nói:
“Cảnh Nhi, ta biết nàng luôn khao khát tự do, một cuộc sống không ràng buộc.”
“Nàng thực sự muốn dành nửa đời còn lại trong cung cấm, trở thành chim sẻ bị nhốt trong lồng vàng sao?”
“Ta nguyện buông bỏ mọi công danh lợi lộc, cùng nàng bỏ đi thật xa.”
“Ta sẽ đưa nàng ngắm sa mạc bao la, đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng.”
“Nếu nàng mệt mỏi, chúng ta sẽ tìm một thị trấn nhỏ ở Giang Nam mà an cư, được không?”
Ta vừa định lên tiếng thì một giọng nói quen thuộc vang lên trước:
“Không được.”
“Nghe đến cả ta cũng thấy xiêu lòng.”
Mộ Thanh thấy Dung Chỉ, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Nhưng hắn không còn duy trì vẻ kính trọng với Thái tử như trước mà tiếp tục hỏi ta:
“Nàng gả vào Đông Cung, chẳng phải vì muốn phú quý vinh hoa đó sao?”
“Nếu như hắn không thể kế vị thì sao?”
Ta nhạy bén nhận ra ngữ khí kỳ lạ của hắn, khẽ cau mày hỏi:
“Ngươi có ý gì?”
Dung Chỉ thản nhiên đáp:
“Hắn có thể có ý gì khác, chẳng qua là hôm nay phụ hoàng lâm bệnh nguy kịch.”
“Mẫu hậu cố ý đẩy ta đi xa, để dọn đường cho Tam đệ.”
Mộ Thanh nghe vậy, kinh ngạc nhìn Dung Chỉ:
“Ngài làm sao biết được?”
“Đã biết mà sao hôm nay còn đến Hoàng tự?”
Dung Chỉ nở một nụ cười, nhưng không hề có ý cười trong mắt:
“Đứa trẻ không có mẹ thương, đương nhiên phải tự nghĩ cho mình nhiều hơn.”
“Ngươi đoán thử xem trong hoàng cung giờ là cảnh tượng gì?”
Mộ Thanh lạnh lùng cười khẩy:
“Dù trong cung là cảnh gì, chỉ cần ngươi chết đi, mọi chuyện sẽ chấm dứt.”
“Ngươi dám một mình xuất cung, hẳn đã chuẩn bị sẵn tâm lý một đi không trở lại.”
Mộ Thanh thổi một tiếng sáo, lập tức một đám hắc y nhân tinh nhuệ bao vây lấy sân.
Chương 12
Lòng ta lập tức chìm xuống.
Nhưng sắc mặt Mộ Thanh mới thực sự khó coi, hắn kinh ngạc nhìn những hắc y nhân đó:
“Đây là… tử sĩ của Thái tử phủ?!”
“Quân Mộ gia mà ta bố trí đâu rồi?”
Dung Chỉ thản nhiên đáp:
“Chết cả rồi.”
“Ta từng hứa sẽ giữ mạng ngươi lại, để làm quà tặng Cảnh Nhi, vậy mới lưu cho ngươi một con đường sống.”
Ta chỉ biết lặng thinh, ta nào đã từng yêu cầu điều vô lý như vậy.
Rõ ràng là Dung Chỉ muốn thỏa mãn sở thích kỳ quái của bản thân.
Nhưng Mộ Thanh lại hiểu lầm, ánh mắt hắn lóe lên hy vọng:
“Cảnh Nhi, nàng vẫn còn có ta trong lòng, đúng không?”
“Ta từng nói rồi, nguyện cả đời làm cây ngô đồng cho nàng dừng chân.”
Trong mắt hắn lấp lánh tia sáng kỳ dị:
“Hôm qua, Vu Sương lại lui tới với đám thuộc hạ cũ, ta đã giết nàng ấy rồi.”
“Cảnh Nhi, cho ta một cơ hội nữa.”
Ta sững sờ, kinh hoàng nhìn ánh mắt đầy kỳ vọng của Mộ Thanh, nhất thời không biết nói gì.
Dung Chỉ nhẹ vỗ vai ta, như để trấn an, rồi nhìn Mộ Thanh bằng ánh mắt sắc lạnh như dao:
“Mộ tướng quân, ngươi quả thực khiến người khác phải kinh ngạc.”
“Trước phản bội Cảnh Nhi, giờ lại vì nàng mà giết vợ.”
“Tấm chân tình của ngươi, quả là khó ai gánh vác nổi.”
Mặt Mộ Thanh càng thêm tái nhợt, như bị lời nói của ta đâm thấu, giọng khàn đặc:
“Ta chỉ là quá yêu nàng thôi, Cảnh Nhi.”
“Ta không thể chịu được khi thấy nàng ở bên người khác, càng không thể chấp nhận mất đi nàng.”
“Ta với Vu Sương, chẳng qua là phút giây lầm lỡ!”
Ta lắc đầu, lòng ngập tràn tiếc nuối và bi ai:
“Mộ Thanh, cái gọi là tình yêu của ngươi, từ đầu đến cuối chỉ là chấp niệm và dục vọng của bản thân mà thôi.”
Dung Chỉ nhíu mày, ra hiệu cho thuộc hạ kéo Mộ Thanh xuống, giọng đầy vẻ tiếc nuối:
“Vu Sương chết rồi sao?”
“Vậy quà tặng Cảnh Nhi của ta đành thiếu mất một món rồi.”
Khi Mộ Thanh bị kéo ra ngoài, hắn không cam lòng nói:
“Ngươi nghĩ Dung Chỉ yêu ngươi sao?”
“Trong hoàng gia, nào có thật lòng.”
Dung Chỉ nhíu mày, thốt lên:
“Ồn ào quá.”
Ta cười dịu dàng:
“Điện hạ sao lại đối xử với thiếp tốt đến vậy?”
Dung Chỉ nghiêm túc đáp:
“Vì nàng đẹp.”
“Chẳng lẽ nàng thật sự nghe lời hắn nói sao?”
Dung Chỉ quay đầu bước đi, chỉ thấy đôi tai ngài ửng đỏ.
“Quả thật, trong hoàng gia chẳng có mấy phần thật lòng.”
“Ngày hôm ấy, khi nàng run rẩy che chắn trước xe lăn của ta, ta đã nghĩ, chút chân tình hiếm hoi của ta, chia cho nàng một phần cũng chẳng sao.”