Chương 13
Khi ta theo Dung Chỉ trở lại hoàng cung, nơi đây đã trở lại sự yên bình. Chỉ có chút mùi máu thoang thoảng còn sót lại, mới có thể gợi nhắc về những gì từng diễn ra.
Chẳng bao lâu sau, Dung Chỉ sai người đưa Mộ Thanh đến cung điện của ta.
Nhìn Mộ Thanh giờ đây không thể nói một lời, ta khẽ thở dài:
“Mộ Thanh, giữa ngươi và ta, cớ sao lại đến nông nỗi này?”
Ta hỏi thị vệ đã đưa Mộ Thanh tới:
“Vợ của Mộ Thanh được an táng ở đâu?”
Thị vệ đáp:
“Hoàng thượng đã cho an táng Vu thị ở Mộ thị tổ lăng.”
“Vụ án Mộ tướng quân giết vợ đã gây chấn động trong quân đội, danh vọng của lão tướng quân Mộ thị cũng theo đó mà suy tàn.”
Còn phía Vu thị.
Từ khi Vu Sương khăng khăng gả cho Mộ Thanh với thân phận bình thê, bánh xe số phận đã bắt đầu quay.
Ta không sao hiểu nổi, một nữ nhân từng trải qua bao cảnh đời như Vu Sương, sao lại sa vào chuyện tình ái đến nỗi phải mang họ của người khác.
Ta ra lệnh:
“Hãy an táng hắn bên cạnh Vu thị.”
“Mộ Thanh, đây là người ngươi từng nhất mực muốn cưới, ngươi phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình.”
Mộ Thanh không đáp, cũng không cách nào có thể đáp, giờ đây hắn chỉ có thể dùng ánh mắt thể hiện sự phẫn nộ và bất mãn.
Một tháng sau.
Ngày tân hoàng đăng cơ.
Hoàng thành Đại Hạ, dưới ánh mặt trời rực rỡ, càng toát lên vẻ uy nghiêm hùng vĩ.
Dung Chỉ mặc long bào thêu rồng vàng, đầu đội cửu long miện.
Ta cũng khoác trên mình lễ phục hoa mỹ, đầu đội phượng quan lấp lánh châu ngọc, sánh bước bên Dung Chỉ.
Trong ánh mắt ngưỡng vọng của vạn dân, chúng ta nắm tay nhau, bước lên ngai vàng tối cao.
Hoàng hậu ngày xưa, nay là Thái hậu, bất chợt lớn tiếng phản đối:
“Dung Chỉ không thể làm nam nhân! Để nó lên ngôi, chẳng phải sẽ để Đại Hạ tuyệt hậu sao?!”
Lời này vừa dứt, liền khiến cả triều đình xôn xao.
Ta nhẹ nhàng xoa bụng mình, trên mặt ánh lên vẻ dịu dàng của người mẹ:
“Mẫu hậu, sao lại nói vậy? Thần thiếp đã mang thai ba tháng, chỉ là quên chưa bẩm báo mà thôi.”
Lời ta vừa dứt, những lời bàn tán liền được thay thế bằng tiếng chúc mừng.
Thái hậu thì như phát điên:
“Thằng nghiệt chủng này toan giết cả mẹ ruột sao!”
“Giết cha giết em còn chưa đủ ư?”
Dung Chỉ nhìn bà với vẻ không hiểu:
“Mẫu hậu, sao ta lại giết người? Mẫu hậu còn phải nhìn ta ngồi trên ngai vàng, hưởng trọn vinh hoa mãi mãi chứ.”
Thái hậu nhìn sang ta:
“Minh Cảnh, mỗi ngày ngủ bên một tên cầm thú thế này, ngươi không sợ sao?!”
“Đế hậu ân ái? Loại người như Dung Chỉ, ngay đến tình thân cũng không có, làm sao có chân tình?”
Dung Chỉ lạnh lùng nhìn sinh mẫu của mình, không nói một lời.
Dường như ngài không bận tâm việc khoảnh khắc vinh quang nhất của ngài bị phá hỏng như thế.
Ta nghiêm trang nói:
“Thái hậu vì thương tiếc tiên đế mà mất đi lý trí, xin mời Thái hậu lui về nghỉ ngơi.”
Lập tức có người đến đưa Thái hậu rời đi.
Dù xảy ra chuyện náo loạn này, lễ đăng cơ vẫn tiếp tục diễn ra.
Sau lễ đăng cơ, Dung Chỉ lại có vẻ như cố ý xa cách ta.
Liên tiếp ba ngày, Dung Chỉ không bước chân vào Phượng Nghi Cung.
Những người hầu cận chỉ biết lấp lửng rằng tân đế mới đăng cơ, công việc bề bộn.
Ta đến thăm Từ Ninh Cung.
Rồi mang theo một chiếc hộp tinh xảo đến trước mặt ngài.
Dung Chỉ nhìn thấy ta, thần sắc lãnh đạm:
“Nàng không sợ ta sao?”
“Kỳ thực, lời mẫu hậu nói cũng không phải là vô lý…”
Ta đặt chiếc hộp trước mặt ngài:
“Chàng tặng Mộ Thanh làm lễ vật cho ta, ta còn chưa đáp lễ.”
Dung Chỉ mở chiếc hộp, nhìn thấy vật bên trong, hồi lâu không động đậy.
“A Chỉ, chuyện chàng không thể làm, ta sẽ thay chàng làm.”
“Từ đầu đến cuối, chúng ta đều là người cùng đường.”
Từ đó, Đại Hạ có một đôi đế hậu ân ái nổi tiếng.
Chốn cung cấm cũng có thêm một Thái hậu câm lặng.
End