“Có lẽ mẫu hậu cũng chưa từng dạy ngươi cách quản lý hậu cung, vì bà không hề mong muốn ta có thể lên ngôi Hoàng đế.”
Ta rơi vào im lặng, trong lòng như bị nỗi xót xa tràn ngập. Hóa ra, vị Hoàng hậu mà ta từng nghĩ rằng thật hoàn mỹ, lại có thể cất giấu một câu chuyện đau lòng như vậy.
Ta chợt nhớ lại những lần gặp Hoàng hậu, chỉ là những lần tiếp xúc xã giao nghiêm túc và khách sáo, không hề có chút tình cảm thân thiết nào. Thì ra, Hoàng hậu đối với Dung Chỉ cũng chẳng thật lòng yêu thương, còn ta – nàng dâu của bà – chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ khác trong tay bà mà thôi.
Ta bổ sung:
“Quốc Công phủ tuy là công thần, nhưng giờ trong tộc chẳng còn ai tài giỏi, đúng lúc tước vị đã truyền ba đời, sau cha ta, Quốc Công phủ chắc chắn sẽ dần suy yếu.”
“Tiên tổ của ta đều là anh hùng liệt sĩ, nữ tử đích dòng Quốc Công phủ cũng xứng đáng làm Thái tử phi, như vậy cũng không đến nỗi khiến Hoàng hậu nương nương mang tiếng thiên vị.”
Dung Chỉ đặt một quân cờ xuống, mỉm cười sâu xa:
“Cảnh Nhi, nàng thua rồi. Khi cầm quân, chớ nên phân tâm.”
Đúng lúc này, một người hầu Đông Cung vội vàng đến báo:
“Điện hạ, bệ hạ truyền triệu ngài và Thái tử phi.”
“Nghe nói cũng triệu Mộ tướng quân và Vu tướng quân.”
Chương 9
Vừa bước vào đại điện, một chén trà đã bay thẳng về phía chúng ta.
Dung Chỉ nhẹ nhàng nghiêng mình tránh đi, dường như đã quen, bình tĩnh hành lễ:
“Tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu.”
Hoàng đế giận dữ nói:
“Trẫm giao yến tiệc mừng công cho ngươi, vậy mà ngươi làm ra thế này sao?”
“Bây giờ đầy thành đàm tiếu, hoàng gia còn mặt mũi nào?”
Hoàng hậu với vẻ muốn xoa dịu, khuyên can:
“Dung Chỉ vẫn còn nhỏ, bệ hạ hà tất phải trách phạt nặng như vậy?”
Nghe vậy, hoàng đế lại càng giận dữ:
“Nó là đích trưởng tử, đã thành thân, vậy mà ngay cả một buổi yến tiệc cũng không tổ chức tốt, sau này làm sao đảm đương đại sự?”
Mộ Thanh lúc này lên tiếng, vẻ chính trực:
“Thái tử cố tình dung túng nô bộc làm hại người khác, xin bệ hạ làm chủ cho chúng thần.”
“Chẳng lẽ các tướng sĩ vào sinh ra tử vì giang sơn xã tắc lại không đáng được tôn trọng sao?”
Dung Chỉ lạnh lùng đáp trả:
“Chẳng lẽ lập công lao thì có thể đánh chửi Thái tử phi sao?”
“Nếu vậy thì sau này chẳng phải sẽ dựa vào công lao để bất kính với thiên tử sao?”
Quyền lực quân đội quá lớn là điều các bậc đế vương kiêng dè nhất.
Hoàng đế lập tức hỏi:
“Thái tử phi cũng bị cuốn vào chuyện này sao?”
Dung Chỉ liếc nhìn ta, ta lập tức hiểu ý.
Nước mắt lưng tròng, ta liền khóc lóc:
“Thần tức ngày ấy bị nhục mạ như thế, mà không có ai đứng ra đòi lại công bằng.”
“Quốc Công phủ có tước vị cũng là nhờ ba đời tiên tổ hy sinh mạng sống, đổ máu nơi chiến trường mà có được.”
“Thần tức vô năng, không thể như Vu tướng quân tung hoành sa trường, nhưng lẽ nào thần tức đáng chịu nhục nhã như vậy sao?”
“Nếu quả thật như vậy, hôm nay thiếp không bằng đâm đầu mà chết, tránh để tiên tổ phải tủi nhục!”
Hoàng đế dù còn chưa hiểu rõ đầu đuôi, nhưng thấy ta thật sự định lao đầu vào cột, liền vội vã đứng lên:
“Ngăn nàng lại!”
Dung Chỉ ôm lấy eo ta, thì thầm chỉ đủ hai người nghe:
“Không cần diễn quá chân thật đến vậy.”
Hoàng đế hỏi:
“Rốt cuộc hôm ấy đã xảy ra chuyện gì?”
Ta kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, chỉ là có bỏ qua một số chi tiết.
Ta chỉ tả lại việc Vu Sương nhục mạ ta ra sao, giọng nói chân thành, đầy xúc động.
Nghe xong, Hoàng đế chỉ thẳng vào Vu Sương và Mộ Thanh, giận dữ mắng:
“Thật ngông cuồng! Đây là Thái tử phi!”
“Uy nghiêm hoàng gia, sao có thể để các ngươi chà đạp?”
Vu Sương vội phân bua:
“Không phải như vậy…”
Nàng lập tức im bặt, nhận ra rằng cảnh tượng hôm đó, trong mắt người ngoài quả thật giống như nàng đang bắt nạt ta.
Vu Sương giải thích:
“Rõ ràng là Minh Cảnh phụ lòng Mộ huynh trước, ta vì tức giận mới thay Mộ huynh ra mặt.”
Dung Chỉ thản nhiên đáp:
“Vu tướng quân có phải là không hài lòng với cuộc hôn nhân mà bệ hạ tứ hôn? Chẳng lẽ phụ hoàng lại trở thành kẻ tùy tiện gán ghép lương duyên?”
Thấy Vu Sương càng nói càng sai, Mộ Thanh không nhịn được, liền nói:
“Bệ hạ, lúc ấy Sương nhi không biết đó là Thái tử phi, quả thật là vô tình mạo phạm.”
Hắn quay sang nhìn ta, nhẫn nhịn nói:
“Thái tử phi, ta nguyện thay mặt Sương nhi xin lỗi nàng.”
Hoàng hậu thấy thế, ánh mắt thoáng chút dao động, liền lên tiếng giảng hòa:
“Bệ hạ, hà tất vì chuyện nhỏ này mà nổi giận, chẳng qua là đám trẻ con nghịch ngợm mà thôi.”
“Hai bên nhường nhau một bước, chuyện này cho qua đi.”
“Còn lời đồn bên ngoài, cứ chỉnh đốn một chút là được.”
Dung Chỉ nghe xong, ngước nhìn Hoàng hậu với vẻ mặt không chút biểu cảm.
Chương 10
Nhưng lời của Hoàng hậu lại hợp ý Hoàng đế, ngài không kiên nhẫn phẩy tay:
“Đã vậy thì cả hai đều có lỗi, hãy nhường nhau một bước, sau này không được gây rắc rối nữa.”
Kết quả thiên lệch rõ ràng như vậy khiến ta có phần ngỡ ngàng.
Nhưng Dung Chỉ vẫn thản nhiên, ta cũng đành tạm nhẫn nhịn.
Hoàng hậu nhìn thấy không khí khác thường giữa Mộ Thanh và Vu Sương, liền chuyển chủ đề:
“Lần này Tây Cảnh đại thắng, bệ hạ đã ban thưởng vô số, nhưng có lẽ còn thiếu một chuyện quan trọng.”
“Bổn cung thấy Mộ tướng quân và Vu tướng quân rất xứng đôi, bệ hạ sao không tác thành cho họ, ban hôn cho đôi uyên ương này?”
Mặt Vu Sương lập tức đỏ bừng, còn Mộ Thanh, thoáng liếc nhìn ta một cái.
Hoàng đế nhìn hai người, rồi lại nở nụ cười:
“Hoàng hậu nói phải, hôm nay trẫm sẽ đích thân ban hôn cho công thần của trẫm.”
Vu Sương e ấp cúi đầu, vội vàng bái tạ.
Mộ Thanh thoáng sững người, cho đến khi Vu Sương tức giận âm thầm nhéo một cái, hắn mới tỉnh ra và nói:
“Đa tạ bệ hạ ban hôn.”
Chuyện hôm nay, tưởng lớn mà hóa nhỏ.
Trên kiệu khi rời cung, Dung Chỉ mới hạ giọng giải thích với ta:
“Mẫu hậu đang muốn thu phục tướng lĩnh cho Tam đệ đấy.”
“Gả cho ta, để nàng phải cuốn vào những toan tính này, quả thực ủy khuất cho nàng.”
“Yên tâm, điều ta đã hứa với nàng hôm ấy, sẽ không thay đổi.”
Chưa đợi ta hồi đáp, khóe môi Dung Chỉ khẽ nhếch lên với nét giễu cợt:
“Không ngờ Cảnh Nhi cũng có bản lĩnh như vậy, khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác.”
Thấy Dung Chỉ không muốn bàn thêm về chuyện vừa rồi, ta thuận theo ý ngài chuyển chủ đề, bông đùa:
“Là học từ tam muội trong nhà. Hôm đó, nàng ấy khóc lóc ầm ĩ, không chịu gả vào Đông Cung, cũng diễn xuất như vậy.”
Nghe thế, Dung Chỉ khẽ giật khóe môi, trong mắt thoáng lên nét tò mò:
“Vậy cớ sao nàng lại đồng ý gả vào Đông Cung?”
Nụ cười của ta hơi nhạt đi, ánh mắt nhìn xa xăm, như đang nhớ lại quá khứ:
“Đã là phải chung chồng với người khác, vậy sao ta không chọn người cao quý nhất trong thiên hạ?”
“Ít ra ở Đông Cung này, ta không phải đành lòng cam chịu.”
Dung Chỉ nghe vậy, vô tội giơ hai tay lên, trong mắt ẩn chứa ý cười:
“Ta oan quá, Đông Cung ngoài Thái tử phi ra, nào có thiếp thất nào khác?”
Ta chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Từ xưa trong nhà đế vương, nào có ai thực sự là người chung tình.
Dung Chỉ cũng rõ điều này, nên không vội vàng hứa hẹn với ta điều gì.
Ngài lặng lẽ nhìn ta, trong ánh mắt ngập tràn sự dịu dàng:
“Bất kể tương lai thế nào, ta cũng sẽ tận lực bảo vệ nàng bình an.”
Ta nghiêng đầu nhìn ngài, cũng tò mò hỏi:
“Đêm tân hôn, vì cớ gì điện hạ không muốn động phòng cùng thiếp?”
Dung Chỉ cười đáp:
“Vì, ta chưa biết là nàng.”
“Giờ đã biết rồi, nàng có muốn ta cho nàng cơ hội ‘mẫu bằng tử quý’ không?”
Mặt ta hơi đỏ, chưa kịp đáp lời thì đột nhiên có tiếng tranh cãi vọng từ góc tường.
Dung Chỉ ra hiệu cho thị vệ dừng lại, lắng nghe.
“Vừa rồi khi bệ hạ ban hôn, ngươi sao lại do dự? Ngươi vẫn còn lưu luyến Minh Cảnh sao?”
Là giọng của Vu Sương.
“Sao từ khi hồi kinh, nàng càng trở nên phiền toái như vậy? Nàng ấy đã xuất giá rồi, ta với nàng ấy còn có gì?”
Giọng Mộ Thanh lộ vẻ chán chường.
Dung Chỉ nghe vài câu thì mất hứng, ra hiệu cho thị vệ tiếp tục tiến lên.