Hài cốt của ta đã bị Trấn Hồn Châu giam cầm suốt mười ba năm, vì phải chờ đợi nên hồn phách của ta đã buồn chán đến mức sắp tan biến.
Thế nhưng, ta lại gặp được một vị tiểu thư bị Hầu phủ đuổi ra ngoài.
Nàng nằm trên hài cốt của ta, từng hàng nước mắt tuôn rơi:
“Ta muốn chết, ngươi muốn sống, chi bằng chúng ta đổi cho nhau.”
1
Ta không ngờ rằng, dẫu chỉ còn một mảnh hồn phách, ta vẫn có thể bị người khác nhìn thấy.
Càng không ngờ người nhìn thấy ta lại là tiểu thư đã bị Hầu phủ thất lạc bấy lâu.
Nửa năm trước, khi Hầu phủ đón nàng về phủ, xe ngựa có đi ngang qua mảnh đất hoang này của ta.