Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại GẢ CHO CHÀNG NGỐC NHÀ BÊN Chương 5 GẢ CHO CHÀNG NGỐC NHÀ BÊN

Chương 5 GẢ CHO CHÀNG NGỐC NHÀ BÊN

7:18 sáng – 10/11/2024

16

Trong làng chỉ có một bà đỡ, tuy đã dặn trước nhưng ta lại sinh sớm, nên khi tẩu tẩu vội vàng mời bà đỡ đến, ta đã bắt đầu ra máu.

Từng chậu nước nóng được đun lên, bà đỡ thì thầm khích lệ bên tai ta.

Nhưng bận rộn một hồi lâu mà vẫn không thấy đứa bé chào đời.

Tẩu tẩu vừa khóc vừa cố gắng trấn an ta, sợ ta nghe thấy nên thỉnh thoảng lại lau nước mắt mà an ủi.

“Kiều nương đừng sợ, đứa trẻ trong làng đều do bà Triệu đỡ đẻ, nhất định muội sẽ không sao đâu.”

Tẩu tẩu vừa nói dứt lời, bà đỡ liền lo lắng thốt lên: “Không xong rồi, đây là khó sinh, mau đi mời đại phu.”

“Đại phu? Gần nhất cũng phải lên trấn, sao kịp được chứ?”

“Trong làng chẳng phải có một lang y thú y sao? Cứ mời trước đi, biết đâu còn cứu kịp, mau lên!”

Bên tai ta như có tiếng ong ong, mắt cứ hoa lên từng hồi.

Ta từng nghe người ta nói rằng, phụ nữ sinh con như bước qua một lần Quỷ Môn Quan.

Giờ đây ta mới thực sự hiểu, quả thật… thà chết đi còn hơn.

Trong cơn mơ màng, ta nghe thấy có người đang nói chuyện.

“Giữ mẹ hay giữ con?”

Lúc ấy, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Mẹ con đều không được có chuyện gì! Không cứu được, ngươi cũng không cần sống nữa!”

Giọng nói này, sao nghe giống Bùi Triệt đến thế?

Ta vừa nghĩ vậy, bỗng thấy một bóng dáng cao lớn lao vào phòng sinh.

Người đó nắm chặt tay ta, bàn tay ấm áp hệt như đêm say rượu ấy.

Hắn nắm chặt tay ta, giọng nói nghẹn ngào: “Kiều nương, đừng sợ, ta đã trở về rồi.”

17

Ta chỉ nghĩ rằng đó là một giấc mơ.

Khi tỉnh lại, việc đầu tiên ta làm là đi tìm con của mình.

“Đứa bé đâu rồi?”

Bùi Triệt đang đợi bên giường, đôi mắt lập tức đỏ hoe: “Kiều nương…”

Ta dời mắt sang hắn, lúc này mới thực sự nhìn thấy rõ Bùi Triệt.

Kể từ khi hắn rời đi, đã tám tháng trôi qua.

Dung mạo của hắn dường như không thay đổi, nhưng khí chất thì hoàn toàn khác hẳn.

Đặc biệt là bộ y phục gấm hoa trên người càng làm nổi bật khí chất cao quý và áp lực toát ra từ hắn.

Ta cố gắng nở một nụ cười, khẽ gật đầu với Bùi Triệt, khiêm nhường nói: “Vương gia yên tâm, ta sẽ không dựa vào đứa bé này mà đòi hỏi danh phận, càng không muốn dùng con để đeo bám. Đứa trẻ này, sau này sẽ chỉ là con của ta.”

Nghe ta nói xong, khuôn mặt của Bùi Triệt tái nhợt, môi mím chặt, mắt giận dữ nhìn ta.

Ta thở dài.

Đúng là tạo nghiệp mà.

Sớm biết ôm đùi hắn khó thế này, thì lúc đầu ta nên tránh xa hắn cho rồi.

“Vương gia, ngài, khi nào sẽ rời đi?”

Ta chỉ hỏi khách sáo, nhưng không ngờ Bùi Triệt lại phản ứng như pháo bị châm ngòi.

“Đi? Kiều nương nói thử xem, vi phu phải đi đâu? Hửm?”

Ta: “…”

Đại ca, huynh đừng đến đây!

“Kiều nương định vứt bỏ ta sao?”

Ta: “…”

“Hay là nói, ta là người để Kiều nương muốn lấy thì lấy, muốn bỏ thì bỏ?”

“Không phải… Trên hưu thư chẳng phải đã viết rõ rồi sao, là ngài bỏ ta.”

Ta chột dạ mà giảo biện, lòng chợt thấy có chút xấu hổ.

Khi viết hưu thư, ta đã cẩn thận lắm rồi, tuyệt đối không có nhầm lẫn.

Bùi Triệt cười lạnh, từ trong áo lấy ra một mảnh giấy hưu thư: “Nàng nói là mảnh giấy rách nát này?”

“Tờ lụa này… cũng không rẻ mà.”

“Xoạt!”

Ta vừa dứt lời, hưu thư đã bị hắn không chút lưu tình mà xé toạc thành hai mảnh.

Mắt Bùi Triệt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một: “Ta không đồng ý!”

18

Ta cũng chẳng hay Bùi Triệt toan tính ra sao.

Theo lý mà nói, hắn hiện đang ở vị trí cao, đáng lẽ phải bận rộn trăm bề với công việc triều chính.

Nhưng ta thấy hắn ngày ngày không phải chăm đứa bé thì cũng cùng phụ thân ta và huynh trưởng lên núi săn bắn, mang thịt rừng về bồi bổ cho ta.

Ngay cả tẩu tẩu ta chứng kiến cũng phải lắc đầu than thở, rằng lấy huynh trưởng ta ngần ấy năm, chưa từng trông thấy nam nhân nào săn sóc thê tử còn hơn cả phu quân của mình như thế.

Ta bế con, không dám hó hé gì.

Ngày tháng cứ thế trôi qua từng ngày, Bùi Triệt không hề nhắc tới chuyện rời đi, dường như mọi thứ lại trở lại như trước kia.

Nhưng trong lòng ta vẫn có chút bất an.

Và thực tế chứng minh, cảm giác bất an của ta là đúng.

Sau một tháng Bùi Triệt ở lại, sáng sớm hôm ấy, ngoài sân nhà ta chật kín các triều thần quỳ lạy, từng người từng người lớn tiếng kêu lên.

“Xin kính thỉnh Nhiếp Chính Vương hồi kinh! Bệ hạ không thể thiếu ngài được!”

Ta hoảng sợ tỉnh dậy, vừa động đậy một chút, Bùi Triệt liền kéo ta vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành: “Ngủ thêm chút nữa đi.”

“Ngủ gì mà ngủ! Bên ngoài là ai thế?”

“Không phải nhân vật lớn gì đâu, chỉ là đương kim thừa tướng, thái phó và đại tướng quân Vinh Uy mà thôi.”

Thừa tướng… thái phó…

Nương ta ơi!

Mấy cái danh này ta chỉ từng nghe qua!

Phụ thân và huynh trưởng ta đã quỳ ngoài kia, ta sợ đám quan lại này ức hiếp họ nên vội vàng chạy ra ngoài.

Nhưng ta vừa bước ra, đám người ấy bỗng chắp tay hành lễ với ta.

Vị thừa tướng đứng đầu đau khổ cầu xin: “Vương phi, xin người khuyên Nhiếp Chính Vương, nếu ngài ấy không trở về triều, thì kinh thành sẽ rối loạn mất.”

Ta vội vàng xua tay: “Không, không phải vương phi, ta không phải…”

Ta vừa nói xong, Cố Kiếm từ phía sau đám người đã tiến lên một bước, “bịch” một tiếng, quỳ xuống trước mặt ta.

“Vương phi, thuộc hạ cho rằng, phu thê nào cũng có lúc cãi nhau, nếu người có gì không hài lòng với Vương gia thì cứ trút ra đi, nhưng xin người đừng nhắc đến chuyện hưu phu nữa.”

Ta?

Hưu phu? Khi nào thì ta hưu phu chứ!

Miệng ta mở to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.

Ta quay đầu, thấy kẻ đầu sỏ đang khoanh tay dựa vào ngạch cửa, cười mà như không cười mà nhìn ta, còn châm thêm dầu vào lửa: “Phải đó, vi phu có làm sai điều gì đâu, sao phu nhân lại nói hưu liền hưu?”

19

Phụ thân ta chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó, căn nhà tranh nhỏ bé này lại có thể nghênh đón những nhân vật lớn như đương kim thừa tướng, thái phó, và đại tướng quân Vinh Uy.

Thậm chí cả Nhiếp Chính Vương cũng quyết không chịu rời đi.

Bùi Triệt quyết định, nếu không hủy bỏ chuyện hưu thư, hắn sẽ không hồi kinh.

Ta tức đến nỗi đấm hắn hai cái, hắn không những không tức giận, mà còn dí sát mặt vào, chỉ vào má mình bảo: “Phu nhân đánh nhẹ thôi, chỗ này da thịt mềm, đánh ở đây.”

Nhìn gương mặt tuấn tú ấy, ta thật không nỡ ra tay.

Thế là Bùi Triệt hớn hở ra ngoài khoe với thừa tướng và thái phó: “Nhìn xem, phu nhân của ta thương ta lắm, đánh cũng không nỡ đánh.”

Ta tức điên, tối hôm ấy đuổi hắn ra ngoài.

Đồ đáng ghét!

20

Đứa trẻ được đặt tên là Trường Ức.

Bùi Triệt nói, có lẽ khoảng thời gian ngốc nghếch đó với người khác là điều không đáng nhớ.

Nhưng từ nhỏ, hắn đã sống trong môi trường đầy toan tính, người thân dè chừng hắn, còn người thật lòng với hắn thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Cho nên khoảng thời gian ở làng, chính là lúc hắn cảm thấy thoải mái nhất.

Đặc biệt là sau khi cưới ta.

Vì vậy, hắn đặt tên cho đứa bé là Trường Ức, muốn mãi mãi nhớ đến khoảng ký ức này.

Ta hỏi Bùi Triệt, thân phận như ta làm sao xứng với hắn?

Nếu sau này ta không biết giữ chừng mực, làm hắn mất mặt thì sao?

Bùi Triệt chỉ cười, không đáp lời.

Sáng hôm sau, thừa tướng cùng các đại nhân khác xô xát ngay trước cửa nhà ta, giằng co đến mức quần cũng bị kéo tụt xuống, suýt chút nữa lộ cả cái mông trắng nõn.

Đúng lúc ấy, Bùi Triệt nhanh chóng che mắt ta lại, giọng nói ấm áp vang lên bên tai: “Không được nhìn.”

Bùi Triệt nói, chẳng có cái gọi là biết điều hay không, mà chỉ có chuyện có nguyện ý bảo vệ người hay không.

Ngay cả thừa tướng, thái phó hay những người giữ vị trí cao cũng không phải lúc nào cũng giữ hình tượng, đôi khi họ cũng bộc lộ bản tính chân thực của mình.

Hắn còn nói, nếu có một ngày bên cạnh hắn quá tẻ nhạt, hắn sẽ cho ta quyền chọn ra đi.

Chỉ có điều, khi ấy, ta phải mang hắn đi cùng.

Hắn vừa dứt lời, ba người kia liền ngừng tay, vội vàng quỳ xuống trước mặt ta, khóc lóc cầu xin.

“Vương phi, xin người giúp đỡ chúng thần! Không có Vương gia trấn giữ kinh thành, chúng thần thực sự không thể cầm cự nổi nữa!”

Ta bị đám người quyền quý này làm cho hoảng sợ.

Đêm đó, sau khi thắp hương khấn bái tổ tiên, ta quyết định.

Đi kinh thành.

21

Bùi Triệt nói rằng phủ đệ của hắn ở kinh thành lạnh lẽo và thiếu sinh khí.

Mỗi khi trở về phủ vào đêm, hắn luôn cảm thấy chỉ có mình hắn cô độc.

Cho đến khi ta đến mới phát hiện, trong vương phủ lại có một đám gia nhân.

Họ mặc đồng phục chỉnh tề, quy củ đứng chờ đón ta và Bùi Triệt trước cửa.

Nhất là khi họ đồng loạt quỳ xuống hô to “Cung nghênh Vương phi”, lòng ta nhất thời cảm thấy không yên.

“Chẳng phải chàng nói…”

Ta vừa định quay qua trừng mắt với Bùi Triệt, thì thấy hắn đang bế con chơi đùa vui vẻ.

Mặt trời lặn, ánh hoàng hôn vàng óng bao phủ quanh người Bùi Triệt, khiến hắn càng trở nên ôn nhu và dịu dàng hơn.

Nhìn hắn, ta chợt nghĩ, có lẽ việc đi cùng hắn đến nơi này là điều đáng giá.

22

Bùi Triệt tuy bận rộn nhưng mỗi ngày đều trở về phủ dùng cơm đúng giờ.

Đêm đến, hắn ôm con dạy ta đánh cờ.

Kinh thành có nhiều thứ mới lạ, tuy ta không giỏi như các tiểu thư thế gia về cầm kỳ thi họa, nhưng may mắn thay ta có một phu quân toàn năng.

Bùi Triệt không chỉ dạy ta cầm kỳ thi họa, mà để làm ta vui, hắn còn mở một khu vườn rau ở hậu viện.

Đến ngày lễ tết, hắn hái một ít rau xanh đưa vào cung cho các quý nhân.

Lâu dần, các quý nhân trong cung vì ăn quen mà kén chọn, nên cử thái giám đến phủ ta hái rau.

Ta sợ hãi vô cùng.

Bùi Triệt chỉ cười nói: “Có gì đâu mà sợ, đó là vinh hạnh của họ.”

Ta…

Cũng được thôi, Nhiếp Chính Vương nói gì thì cứ vậy đi.

Cuối cùng, trước mắt ta hiện lên dòng chữ cuối cùng: [Tạm biệt tiểu tỷ tỷ, chúc cuộc đời nàng mãi mãi rực rỡ.]