12
Khi ta mang thai được năm tháng, bụng vẫn chưa lộ rõ.
Huynh trưởng và tẩu tẩu sợ ta làm tổn thương đến đứa bé, chỉ để ta làm những việc nhẹ nhàng như đưa cơm nước mà thôi.
Sáng nay, vừa đưa cơm sáng cho phụ thân và huynh trưởng xong, ta trở về nhà thì thấy một bóng người đang ngang nhiên lảng vảng trước cổng.
Tẩu tẩu ở nhà một mình, ta sợ kẻ đó có ý đồ xấu với nàng, nên nhanh chóng bước tới.
Không ngờ, vừa đến cổng sân nhìn vào, thì ra là Lý Bàn.
“Ngươi lại đến làm gì? Cút ngay.”
Nghe nói dạo trước Lý Bàn và đường muội đang bàn chuyện hôn nhân, nhưng không hiểu sao lại không thành.
Không ngờ hôm nay tên khốn này lại dám đến trước cổng nhà ta gây sự.
Vừa thấy ta, Lý Bàn xoa tay, bước lại gần ta.
“Tim gan của ta, nàng có biết ta nhớ nàng đến nhường nào không? Giờ cái tên ngốc đó cũng không còn, nàng không cần phải giả bộ nữa, cứ theo ta, chúng ta sẽ sống vui vẻ bên nhau.”
Ta lùi lại hai bước, mặt lạnh như băng.
“Câm cái miệng đầy phân của ngươi lại.”
“Ôi, ngươi còn làm bộ làm tịch gì nữa? Đừng quên, ngươi chỉ là một nữ nhân đã bị một tên tiểu tử ngốc chơi qua. Ta hiện giờ còn thấy vừa mắt ngươi, đó là phúc khí tám đời của ngươi rồi. Đừng có mà không biết điều!”
Lý Bàn thấy trong nhà không có nam nhân, quyết định muốn dùng vũ lực.
Hiện tại thân thể ta không tiện, không dám hành động mạnh, sợ làm tổn thương đến đứa bé.
Không ngờ, Lý Bàn lại càng được đằng chân lân đằng đầu, vừa lớn tiếng chửi ta vừa định cởi dây lưng ngay trước mặt.
Đúng lúc này, tẩu tẩu nghe thấy tiếng động, xách gậy chạy từ trong nhà ra.
“Ta liều mạng với ngươi! Đồ cầm thú, nói năng bậy bạ làm nhục sự trong sạch của muội muội ta, ta đánh chết ngươi!”
Tên Lý Bàn thô lỗ ấy có thân hình lực lưỡng, trúng hai gậy của tẩu tẩu ta, vậy mà lại nắm chặt cây gậy, túm tóc tẩu tẩu ta đẩy sang một bên.
“Cút đi, bà thím già! Đợi ta xử lý xong Kiều nương rồi sẽ đến lượt ngươi.”
Hắn nói xong, liền túm lấy tay ta kéo vào trong nhà.
Ta tức giận, dùng chân đá mạnh vào người Lý Bàn.
Nhưng hắn lại đứng đó như một cây cột, hoàn toàn không có phản ứng gì.
Thấy sắp bị hắn lôi vào nhà, ta vội vàng rút cây trâm gỗ trên đầu định đâm hắn, nhưng bị Lý Bàn vung tay tát một cái như trời giáng.
Bông hoa lụa trên đầu ta rơi xuống đất.
Lý Bàn giẫm mạnh lên nó, như thể muốn giẫm nát mọi ký ức giữa ta và Bùi Triệt dưới chân hắn.
“Đừng có con mẹ nó không biết điều, thành thân với tên ngốc đó hắn thỏa mãn được ngươi sao? Yên tâm, lão tử sẽ cho ngươi được sung sướng.”
Vừa nói, Lý Bàn vừa định xé y phục của ta.
Ta hoảng sợ, vớ lấy một hòn đá dưới đất định ném vào đầu hắn.
Nhưng chưa kịp ném trúng Lý Bàn, hắn bỗng hét thảm một tiếng, ôm mắt ngã xuống đất.
“Mắt ta, mắt của ta!”
Một mũi ám khí đã đâm trúng mắt phải của Lý Bàn, máu tươi chảy qua kẽ ngón tay hắn, nhìn mà khiếp sợ.
Khi tâm trí ta vẫn còn hoang mang, một giọng nam thô trầm vang lên từ phía sau.
“Thuộc hạ Cố Kiếm đến cứu giá chậm trễ, xin phu nhân trách phạt.”
Ta giật mình quay lại thì thấy một nam nhân cao lớn, mặc đồ đen từ đầu đến chân, đứng sau lưng ta.
“Ngươi là…?”
“Thuộc hạ phụng mệnh Bùi tướng công, đến để bảo vệ phu nhân.”
Sợi dây căng thẳng trong lòng ta bỗng bị chặt đứt.
Bùi Triệt… phu nhân…
Ta thì tính là phu nhân gì chứ?
13
Cố Kiếm nói, từ nay về sau Lý Bàn sẽ không còn quấy rầy cuộc sống của ta nữa.
Nghe nói hắn đã bị tống vào ngục rồi.
Những nữ nhân từng bị hắn làm hại đã cùng nhau viết đơn kiện, tố cáo hắn lên công đường.
Trước kia, Lý Bàn có thể ngang ngược trên trấn, bởi các quan viên trong nha môn đều bao che cho hắn.
Nhưng nghe nói lần này có người từ trên ra lệnh, nhất định phải trừng trị Lý Bàn, nên nha môn không dám chần chừ. Chỉ trong vài ngày, hắn đã bị đày đến Lĩnh Tây.
Sáng sớm hôm sau khi Lý Bàn bị đày đi, ta nghe thấy tiếng khóc lóc ầm ĩ từ sân nhà bên cạnh của đường muội.
Thúc phụ miệng không ngừng mắng mỏ nàng là nghiệt chướng.
Thấy ta đi ngang, đường muội đột nhiên đẩy thúc phụ ra, chạy xộc ra sân hét lên: “Tiện nhân, tất cả là tại ngươi!
“Từ nhỏ đến lớn ta đều thua kém ngươi, giờ ý trung nhân của ta cũng bị ngươi hại, tại sao ngươi không đi chết đi!”
Đường muội còn chưa kịp chạm vào ta, Cố Kiếm đã lạnh lùng rút kiếm kề vào cổ nàng.
Bàn tay của nàng cứng đờ giữa không trung, hoảng sợ nhìn thanh kiếm sắc lạnh, giọng run rẩy.
“Đừng, đừng giết ta. Ta chỉ đùa thôi.”
Kiếm trong tay Cố Kiếm không hề nhúc nhích.
Đến khi ta khẽ lắc đầu, hắn mới thu kiếm lại, lùi nửa bước, đứng bên cạnh bảo vệ ta.
Một nửa khuôn mặt của đường muội đã sưng lên, nhưng đôi mắt nàng vẫn tràn đầy hận thù, như thể muốn xé xác ta ra.
Ta lạnh nhạt liếc nhìn nàng, phản bác: “Ngươi có kết cục như ngày hôm nay là do mình tự chuốc lấy.”
“Ngươi, ngươi đang nói bậy bạ gì đó!”
“Nói bậy sao? Ta ở trong thôn gần như không ra ngoài, còn Lý Bàn ở tận trên trấn, làm sao có thể biết ta? Nếu không phải ngươi báo tin, thì làm sao Lý Bàn biết được ngày nào nhà ta không có ai, cố ý tìm đến lúc ấy?”
“Ta, ta không có…”
“Thật sao? Lý Bàn đồng ý cưới ngươi chẳng lẽ không phải vì ngươi đã hứa với hắn rằng, chỉ cần ngươi vào được cửa nhà hắn, ngươi sẽ giúp hắn chiếm lấy ta?”
Lời nói thẳng thừng của ta khiến Cố Kiếm bên cạnh lộ rõ sát khí, tay hắn siết chặt trên chuôi kiếm.
Nếu không phải vì ta, chỉ e rằng lúc này Cố Kiếm đã rút kiếm xử lý đường muội rồi.
Dưới những câu chất vấn của ta, sắc mặt đường muội tái mét như tàu lá chuối.
“Thập nương tử, tuy ngươi là đường muội của ta, nhưng hiện giờ ta thực sự không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa. Thu dọn đồ đạc, rời khỏi đây đi.”
Nói xong câu đó ta liền xoay người rời khỏi.
14
Từ kinh thành lâu nay vẫn không có tin tức gì.
Phụ thân nói rằng, không có tin tức chính là tin tốt nhất.
Nhưng ta hiểu rõ trong lòng, những người ở vị trí cao như vậy, từng bước đều đầy hiểm nguy.
Ta không biết hiện giờ Bùi Triệt thế nào, chỉ mong mình không trở thành gánh nặng cho hắn là tốt lắm rồi.
“Tiên sinh có tài, thực sự không nên phí công ở đây, canh giữ một nữ nhân tầm thường như ta.”
Ta lấy miếng ngọc bội Bùi Triệt từng tặng, đặt nó trước mặt Cố Kiếm.
“Nếu tiên sinh thật lòng trung thành với Bùi Triệt, thì lúc này nên quay về kinh thành, giúp hắn thành sự. Còn ta, Lý Bàn đã bị trừ khử, việc Bùi Triệt hứa với ta cũng đã hoàn thành, từ nay về sau, chúng ta không còn liên quan gì nữa.”
“Phu nhân!”
“Tiên sinh, thân phận ta thấp hèn, tự biết mình không có phúc phần trèo cao với Nhiếp Chính Vương, chỉ cầu mong Vương gia sau này cưới được một vương phi hiền lương, thanh lọc triều đình, tạo phúc cho bá tánh.”
“Phu nhân, việc này ta không thể làm chủ. Nhưng ta sẽ quay về kinh thành, trình bẩm rõ với Vương gia.”
“Vương gia nhà ngươi hiện đang lo chuyện đại sự, giờ ngươi nói những điều này làm hắn phân tâm, chẳng phải muốn hại chết hắn sao?”
Ngày đó ta thấy trong dòng chữ nói rằng, sau khi Bùi Triệt trở về kinh, hắn đã dẹp bỏ sạch đối thủ, nhiều lần thoát khỏi hiểm nguy.
Thời điểm này, hắn không nên phân tâm vì chuyện nhỏ của ta.
“Xin tiên sinh hãy chuyển lời với Vương gia, hắn không còn nợ gì ta nữa.”
15
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới đó mà bốn tháng nữa lại trôi qua, ngày sinh đã cận kề.
Tẩu tẩu ngày ngày ở bên ta, trò chuyện giải khuây, còn may cho đứa bé đôi giày đầu hổ và y phục mới.
Nhìn đôi giày đầu hổ trong giỏ, ta bỗng nghĩ đến hình dung của đứa bé khi chào đời.
Liệu đứa bé sẽ giống ta, hay sẽ giống Bùi Triệt hơn?
Huynh trưởng mang bát canh gà hầm vừa nấu xong bước vào: “Mau uống đi, phụ thân vừa hầm đấy.”
Từ khi ta mang thai, những con gà mái già trong nhà đều bị tận diệt, thành canh bổ vào bụng ta cả.
Giờ đây, mỗi lần nhìn thấy canh gà là lòng ta lại ngán ngẩm.
“Huynh trưởng, ta không muốn uống nữa.”
“Sao lại không được? Lúc này muội cần phải bồi bổ, ngoan, đừng có ngang bướng.”
“Tẩu tẩu…”
Ta quay sang tìm sự giúp đỡ từ tẩu tẩu.
Tẩu tẩu sức khỏe yếu, khó có thai, ta đã bàn với nàng, sau này khi đứa bé ra đời sẽ ghi tên nó dưới danh nghĩa nàng, để huynh trưởng và tẩu tẩu cũng có người kế thừa, sau này tẩu tẩu sẽ không phải chịu lời ra tiếng vào.
Thấy ta chần chừ, tẩu tẩu đành lắc đầu, quay lại kéo tai huynh trưởng ra ngoài.
“Canh gà, canh gà, suốt ngày chàng chỉ biết canh gà. Không biết đi săn bắt ít thịt rừng về à?”
“Buông tay, buông tay! Thê tử, nàng mau buông tay ra, ta mà biết đi săn thì đã đi từ lâu rồi.”
…
Sáng sớm hôm sau, huynh trưởng cùng phụ thân liền lên núi săn bắn, nói sẽ về khi trời tối.
Không ngờ đến giữa trưa, bụng ta đột nhiên đau quặn lên.
Lòng ta chùng xuống.
Hỏng rồi, sắp sinh rồi.