07
Bên mép vực, Bùi Triệt đứng đón gió, bộ y phục vải thô mặc trên người hắn trông có chút không phù hợp với khí chất cao quý toát ra từ người hắn.
Trước mặt Bùi Triệt là một nam nhân dáng người không cao, mặc y phục bằng lụa hiếm thấy trong thôn, vẻ mặt đê tiện, lúc này đang nhìn hắn đầy giễu cợt.
“Chỉ một kẻ ngốc như ngươi mà cũng cưới được Kiều nương làm thê tử, ngươi có tư cách gì chứ!”
Lý Bàn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn chằm chằm vào Bùi Triệt.
Chỉ cần nghĩ đến nữ nhân hắn thèm muốn lại bị một kẻ ngốc cưới về, ngực hắn như bốc lửa.
Huống chi, Bùi Triệt về cả dung mạo lẫn khí chất đều vượt trội hơn hắn, khiến hắn đứng trước mặt Bùi Triệt lại trông như một tên đầy tớ.
Càng nghĩ, Lý Bàn càng cảm thấy khó chịu, nhưng may thay, kẻ ngốc này sắp chết rồi.
Bùi Triệt chết rồi, Kiều nương sẽ trở thành góa phụ, sớm muộn gì cũng là người trên giường hắn.
Nghĩ đến vòng eo mềm mại uyển chuyển của Kiều nương, Lý Bàn nhếch mép cười hề hề, rồi đưa tay đẩy mạnh Bùi Triệt xuống!
08
[Tiểu tỷ tỷ, Bùi Triệt ngã xuống vực là tình tiết tất yếu của câu chuyện, đừng làm chuyện dại dột!]
[Đúng đấy, chỉ cần hắn khôi phục ký ức, hắn sẽ là chỗ dựa của nàng mà.]
Ta tức giận đến nỗi quát lớn.
“Khôi phục ký ức có bao nhiêu cách, vì sao nhất định phải để hắn nhảy xuống vực? Đây là kiểu tình tiết quỷ quái gì vậy?”
Ta vội vã chạy đến, liền nhìn thấy Bùi Triệt đứng ngay mép vực, còn Lý Bàn thì đứng lén lút phía sau hắn.
Nhìn thấy Lý Bàn sắp đẩy hắn xuống, ta hoảng sợ kêu lên: “Phu quân!”
Bùi Triệt giật mình quay đầu lại, thấy ta liền vui vẻ vẫy tay: “Kiều nương mau lại đây, hắn nói dưới kia có thứ hay ho.”
Trong lòng ta dâng lên một nỗi sợ hãi.
Vực này tuy không quá dốc, nhưng rơi xuống cũng không phải chuyện đùa.
Ta trừng mắt nhìn Lý Bàn một cái đầy giận dữ, rồi quay người kéo Bùi Triệt rời khỏi đó.
Dòng chữ hiện lên lại, liên tục khuyên ta.
Bùi Triệt bị ta làm cho giật mình.
Thấy sắc mặt ta không vui, hắn rụt rè kéo tay áo ta, khẽ nói: “Kiều nương, ta xin lỗi, nàng đừng giận nữa được không?”
Một luồng lạnh lẽo tràn qua, ta thở gấp.
Đôi mắt hắn đỏ hoe, ánh mắt ướt át, trông như một chú cún con bị ức hiếp.
Trong lòng ta vừa giận vừa thương, hít sâu một hơi, nắm chặt tay hắn: “Chúng ta về nhà.”
“Ta nhất định sẽ tìm cách chữa khỏi cho chàng.”
Bùi Triệt nghiêng đầu nhìn ta, ánh mắt ngây thơ.
Ta thở dài, bất ngờ giơ con dao trong tay hướng về phía Lý Bàn.
“Nếu ngươi dám nhắm vào phu quân ta một lần nữa, ta sẽ một đao chém chết ngươi!”
“Kiều nương, ngươi theo một kẻ ngốc thì có được ngày lành gì? Chi bằng theo ta, ăn ngon mặc đẹp, cha và huynh của ngươi, ta cũng sẽ chăm sóc cả, thế nào?”
Ánh mắt dâm đãng của Lý Bàn đảo qua đảo lại trên người ta, khiến ta chỉ muốn buồn nôn.
Ta cười lạnh, đưa dao về phía trước.
Lý Bàn giật mình nhảy lùi lại ba bước, mắt trợn lên nhìn ta đầy căng thẳng: “Ngươi điên rồi sao? Định giết phu quân mình à?”
“Phu quân ta đứng sau lưng ta, ngươi tính là thứ cặn bã gì? Còn dám nói thêm một câu, ta sẽ xách dao này, chém đứt cái thứ hư hỏng của ngươi!”
“Ngươi!”
Lý Bàn nhìn dao trong tay ta mà khiếp sợ, không dám tiến lên.
Ta kéo Bùi Triệt, định rời đi.
Nhưng chúng ta vừa đi được hai bước, Lý Bàn bỗng cười quái dị.
Ngay sau đó, ta nghe thấy giọng cười lạnh lẽo của đường muội ta: “Tỷ tỷ tốt à, đây chính là chính tỷ rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
Ta quay đầu, liền thấy đường muội giơ gậy lên, nhắm thẳng vào đầu Bùi Triệt mà đập xuống.
“Cẩn thận!”
Ta kinh hô một tiếng, vội đẩy Bùi Triệt ra.
Ngay sau đó, cây gậy to bằng cổ tay giáng thẳng xuống đầu ta!
09
Bùi Triệt vẫn ngã xuống vực.
Khi ta tỉnh lại, dòng chữ trước mắt đã biến mất, và Bùi Triệt cũng vậy.
Cha chồng và phụ thân đang thì thầm nói nhỏ gì đó ở bên ngoài.
Ta xoa đầu đứng dậy, vừa ra đến cửa thì nghe phụ thân cao giọng nói: “Cái gì? Vương gia? Con rể tốt của ta lại là Vương gia cao cao tại thượng sao?”
“Ông thông gia, thật sự rất xin lỗi, năm xưa Vương gia nhà ta bị thương nên đến thôn lánh nạn, nay đã khôi phục ký ức, trở về kinh thành phục thù là điều tất nhiên. Chỉ tiếc cho Kiều nương nhà ta…”
Câu nói sau của cha chồng tuy không dứt lời, nhưng ta cũng đoán được ông muốn nói gì.
Một Vương gia cao quý như vậy, từng là một kẻ ngốc, lại cưới nữ nhi của một nông dân, truyền ra ngoài thật sự rất mất mặt.
Với thân phận đó, hắn đáng lẽ nên có một vương phi môn đăng hộ đối, chứ không phải là một thê tử thô bỉ như ta.
May thay, ta sớm đã có chuẩn bị tâm lý.
Nếu Bùi Triệt thực sự trở thành bậc quyền thần, thì ta… chỉ cầu hắn một việc, ngoài ra không mong gì hơn.
Ta tìm ra tờ hưu thư đã nhờ thầy đồ trong thôn viết từ trước, nắm chặt trong tay.
Ta luôn cất tờ hưu thư này trong áo, chỉ là không ngờ lại phải dùng đến sớm như vậy.
10
Ta để lại tờ hưu thư cho cha chồng, rồi cùng phụ thân và huynh trưởng quay về nhà mình.
Cha chồng hết lời giữ lại, chỉ nói mọi chuyện đợi Bùi Triệt về rồi hẵng quyết định.
Trong lòng ta chua xót.
Đợi hắn về sao?
Đợi hắn trở về, tự mình nói cho ta biết rằng ta không xứng với hắn sao?
Hay đợi hắn được người người tôn kính, còn ta… thấp hèn như bụi đất, e là chỉ làm bẩn mắt hắn?
Trong lòng ta đã quyết, chỉ cầu cha chồng truyền lại một câu cho Bùi Triệt.
Rằng hôn sự của ta và hắn coi như xóa bỏ, từ nay không còn dây dưa. Chỉ mong Bùi Triệt, nghĩ đến việc ta từng bảo vệ hắn, sau này nếu phụ huynh ta gặp khó khăn, xin hắn ra tay trợ giúp.
Về đến nhà, ta liền thấy đường muội đang ngồi ở sân nhà bên cạnh, hai má ửng hồng, ngắm nghía chiếc vòng tay mới.
Nghe nói nàng sắp đính hôn với Lý Bàn.
Thấy ta trở về, nàng cười khẩy đầy châm chọc: “Ồ, tỷ tỷ trở về nhà mẹ đẻ à?”
Ta không để ý đến nàng, nhưng nàng vẫn không buông tha, đuổi theo ta hỏi: “Tỷ tỷ, ta nghe nói tên ngốc kia không cần tỷ nữa, phải không?”
“Nữ nhân bị bỏ như tỷ khó mà tìm nơi tốt đấy. Tỷ tỷ, theo ta nghĩ, chi bằng tỷ đi làm thiếp đi? Với dung mạo của tỷ, có lẽ một gia đình địa chủ nào đó sẽ vừa ý.”
Ta làm như không nghe thấy, dù sao từ khi gả cho Bùi Triệt, ta chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ lấy người khác.
Đường muội có chọc ngoáy mấy câu cũng không làm ta tổn thương.
Nhưng huynh trưởng ta, vừa thấy dáng vẻ đó của đường muội, liền vớ lấy cây chổi trong nhà mà đuổi nàng chạy khắp sân: “Ngươi nói cái gì vậy? Cút ra khỏi đây ngay!”
“Ai da, đường huynh, ta cũng là quan tâm đến tỷ tỷ thôi, sao huynh hung dữ vậy?”
Đường muội bị đuổi, chạy quanh sân với khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi.
Huynh trưởng vứt chổi đi, nhổ nước bọt mắng: “Lại dám nói nhăng nói cuội thì coi chừng đấy!”
Đường muội hừ lạnh một tiếng, buông lại một câu “cứ đợi đấy” rồi bỏ đi.
11
Ta ở lại nhà, ban đầu tẩu tẩu lo ta nghĩ quẩn, ngày đêm trông chừng ta.
Về sau thấy ta như chẳng có chuyện gì, ăn một bữa hai bát, họ mới yên tâm phần nào.
Ta ở nhà được hai tháng thì nghe huynh trưởng nói cha chồng cũng đã rời làng.
Huynh trưởng cảm thán: “Thật không ngờ một vị tướng quân oai phong ở kinh thành lại có thể đến làng ta làm thợ săn.”
Tẩu tẩu lập tức trừng mắt với huynh, huynh vội lấy tay bịt miệng, thấy ta không phản ứng gì, liền hạ giọng nói: “Hôm nay ta đi chợ, nghe người trên trấn bảo rằng vị Nhiếp Chính Vương mất tích ở kinh thành mấy năm nay bỗng nhiên xuất hiện, vị Nhiếp Chính Vương ấy chẳng lẽ là Bùi Triệt sao?”
“Quản hắn là ai làm gì, chẳng lẽ hắn quan trọng hơn muội muội của chàng sao?”
“Đương nhiên là không rồi! Chỉ là sau này Kiều nương sẽ sống thế nào, nếu Bùi Triệt…”
Ta ngồi phơi nắng gần đó.
Tẩu tẩu kéo ghế đến ngồi bên cạnh, cẩn thận hỏi: “Kiều nương, muội thật sự nghĩ kỹ rồi chứ?”
Ta khẽ nhếch miệng: “Tẩu tẩu, tẩu yên tâm, đợi thêm một thời gian nữa, muội sẽ tự dựng một căn nhà để ở, sẽ không ăn nhờ ở đậu nhà tẩu mãi đâu.”
Lúc rời đi, cha chồng đã đưa cho ta mấy tờ ngân phiếu cùng một miếng ngọc không mấy bắt mắt, nói là Bùi Triệt để lại cho ta.
Ta hiểu ý của ông, đây là muốn bịt miệng ta, nhắc nhở ta không nên nói bậy mà thôi.
Nhưng, nghìn lượng ngân phiếu thật sự là quá nhiều với ta, nên ta chỉ lấy tờ nhỏ nhất.
Một tờ ngân phiếu này đã đủ để ta mở một tiệm nhỏ trên trấn, có thể nuôi sống cả gia đình này.
Còn về miếng ngọc bội, chắc không đáng bao nhiêu tiền, coi như ta giữ lại làm kỷ niệm vậy.
Tẩu tẩu nghe vậy, liền trừng mắt liếc ta một cái, trách yêu: “Muội nói gì thế! Tẩu tẩu khi nào thì sợ muội ở lại nhà chứ! Ta chỉ lo muội nghĩ quẩn mà làm chuyện dại dột thôi.”
Làm chuyện dại dột?
Ta đâu có ngốc như vậy.
Ta đặt tay lên bụng, cười híp mắt nhìn tẩu tẩu: “Tẩu tẩu, dạo này ta béo lên rồi, tẩu may cho ta một bộ y phục mới nhé.”
Tẩu tẩu nhìn bụng ta một hồi, rồi bỗng trợn tròn mắt.
“Muội, muội chẳng lẽ là…”
“Suỵt.”
Ta ra hiệu cho tẩu tẩu đừng nói ra.
Ta cũng chỉ mới phát hiện mình có thai không lâu sau khi trở về nhà mà thôi.
Chỉ là đứa trẻ này, không cần phải để Bùi Triệt biết.