Phu quân của ta là một “tú bà” chốn thanh lâu, là loại chuyên dưỡng dục những tiểu quan.
Ngay ngày đầu của mối liên hôn chính trị này, ta đã uyển chuyển nói với chàng:
“Thiếp bận nuôi dạ dày rồi, chàng cứ tìm người khác đi.”
Chàng mỉm cười, phe phẩy cây quạt:
“Được thôi.”
Về sau, ta lại bị mê hoặc bởi một tiểu bạch hoa cô độc, kiêu ngạo dưới trướng của chàng, đến mức làm kinh động cả kinh thành đòi nạp hắn vào phủ làm tiểu phu.
Đêm ấy, với dáng vẻ yêu kiều chưa từng có, chàng xuất hiện trên giường ta, ánh mắt quyến rũ như tơ, nhưng đầy sự áp đảo không cho phép khước từ: