7
Ta về phủ không phải vì muốn gặp Tống Hoài Yến, mà là để cứu nội gián kia.
Chu Mạc Mạc, kẻ bất cẩn vô trách nhiệm, chính là người tình cờ trở thành Nữ Đế ấy, bảo rằng nội gián đó là nàng tiện tay kéo từ học đường ra.
“Người có tâm tư trầm ổn chắc chắn sẽ bị Tống Hoài Yến nhận ra ngay, chỉ có những học sinh chưa từng trải qua xã hội mới thực sự đơn thuần.”
Nhìn ánh mắt dò xét của ta, nàng ho khẽ một tiếng:
“Chủ yếu là vì hắn đẹp trai, nhìn giống tiên nhân vậy.”
Nhưng khi ta về tới phủ tướng quân, cái nhìn đầu tiên đã khiến ta sốc nặng.
Ta run rẩy bước xuống ngựa, nhìn tấm biển phủ tướng quân bị bao phủ bởi lụa tím, lụa đỏ, tay ôm ngực chỉ sợ mình ngất xỉu.
Ta… ta phủ tướng quân của ta đã bị biến thành chốn dâm ô rồi sao!
Tiểu tỳ bên cạnh, Tiểu Đào, còn thở dài cảm thán:
“Thật tốt quá, nếu lần sau ra quân quét sạch tệ nạn thì cứ tới đây trước.”
Từ trong phủ, Tống Hoài Yến nghe tin liền kéo tay áo chạy ra, vai để trần một nửa:
“Phu nhân, cuối cùng người đã trở về!”
8
Ta nhìn lại, sau lưng y là một đoàn người đứng rải rác, toàn là các mỹ nam phong thái khác nhau.
Có kẻ tà mị, có kẻ lạnh lùng, có người cường tráng, có người ngọt ngào… từ các đại thúc trưởng thành đến những thiếu niên trong sáng, đủ loại không thiếu một ai.
Ta kinh ngạc thốt lên:
“Tống Hoài Yến, ngươi thật sự là giỏi nghề nào ra nghề đó.”
Khi còn nhỏ, ta thích ăn đồ ngọt, Tống Hoài Yến đã luyện cho mình tài làm kẹo bông đường rất giỏi, ngày nào cũng cười tươi dụ ta ăn, kết quả là ta bị sâu răng. Nhưng không thể phủ nhận, kẹo bông đường của hắn thật sự rất ngon.
Tống Hoài Yến cười nhẹ, sau đó vẫy tay ra sau:
“Tất cả lại đây đi, hầu hạ phu nhân cho tốt.”
Ngay lập tức, một đoàn mỹ nam như nước lũ ùa tới vây quanh ta.
Có người cầm nho, có người quạt mát cho ta, ta bị bao vây trong mùi hương phấn son đến chóng mặt hoa mắt, mặt mày đỏ ửng.
Đột nhiên, ánh mắt ta chợt liếc thấy Tống Hoài Yến đang tươi cười nhìn ta.
Ta lập tức trở nên tỉnh táo!
Không đúng, mỗi khi Tống Hoài Yến cười như vậy thì chắc chắn đang nghĩ cách hại ta, hắn chắc chắn đang muốn phá hoại ý chí của một đại tướng quân như ta.
Trong chớp mắt, ta trở nên thính tai sáng mắt, nhìn đau trong lòng mà đẩy một đám mỹ nam ra, dịu dàng nhìn Tống Hoài Yến:
“Tướng công nói gì vậy? Đã cưới ngươi rồi thì đương nhiên ta phải chung thủy với mình ngươi.”
Tống Hoài Yến nước mắt lưng tròng, vỗ nhẹ ngực mình:
“Nhưng Hoài Yến tầm thường xấu xí, không đủ để khiến phu nhân động lòng.”
Khóe miệng ta co giật, tiểu tử này đang nói cái gì vậy.
Lần trước hắn ra ngoài suýt bị tiểu thư quyền quý cướp về làm nam sủng, chuyện này còn lan tới cả chỗ biên cương ta đang trấn giữ, vậy mà bây giờ hắn còn giả vờ gì nữa.
“Phu nhân, Hoài Yến tự thấy hổ thẹn, hay là chọn vài người trong đám này để cùng hầu hạ người nhé.”
Ta thật sự không biết Tống Hoài Yến lấy đâu ra cái cảm giác kịch tính khó hiểu này, hắn cứ khóc lóc khiến ta phiền lòng, thề độc trời đất mà trấn an hắn:
“Ta, Ứng Tô, cả đời này chỉ có mình ngươi…”
Tống Hoài Yến cũng run rẩy đôi môi, ánh mắt cảm động nhìn ta:
“Phu nhân…”
Đúng lúc ta sắp sửa thề thốt xong, ánh mắt vô tình lướt qua đám người kia và cái nhìn đó khiến ta mở to mắt kinh ngạc.
Người đứng giữa, một thiếu niên áo trắng như thể đang tách biệt với thế giới này, chẳng phải là nội gián mà Nữ Đế nhắc đến, anh chàng ‘mũi hếch cao” đó sao?!
9
Người thông minh như ta liền nhanh chóng thay đổi lời nói:
“Chỉ có mình ngươi là lang quân… và thêm một thiếp phu!”
Nói xong, ta cũng không buồn nhìn sắc mặt của Tống Hoài Yến, lập tức chạy thẳng tới chỗ nam nhân áo trắng kia, kéo tay hắn lại:
“Ngươi tên gì?”
Ý định ban đầu của ta là muốn bày tỏ sự quan tâm, ai ngờ hăn slại nhíu mày, sau đó vung tay tát ta một cái.
Hắn lạnh lùng nói:
“Đồ háo sắc!”
Cái tát này khiến ta choáng váng, không thể tin nổi. Bởi vì từ khi trưởng thành đến giờ, chưa ai dám làm vậy với ta.
Ta loạng choạng lùi về phía sau, rất nhanh đã rơi vào một vòng tay ấm áp, lúc này mới nhận ra Tống Hoài Yến không biết từ khi nào đã đuổi kịp.
Ta lập tức đẩy hắn ra, tiến tới nắm lấy cổ tay nam nhân áo trắng:
“Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?!”
Hắn bướng bỉnh nhìn ta một cái, sau đó lại tát ta thêm một cái nữa.
Tốt lắm, ngươi đã thành công thu hút sự chú ý của ta rồi!
Ta bị khơi dậy ý chí tranh định thắng thua, vừa định gọi người tới áp đảo hắn thì một bàn tay lạnh lẽo đã nhanh chóng ngăn cản ta.
Tống Hoài Yến thản nhiên chỉ tay về phía hai tiểu quan bên cạnh, hai người lập tức tiến lên đè y xuống.
Đối diện với ánh mắt bướng bỉnh của hắn, Tống Hoài Yến dùng chân khẽ chạm vào cằm nam nhân áo trắng:
“Được hầu hạ phu nhân là phúc phận của ngươi, hiểu chưa, Thược Dược?”
Ta rùng mình:
“Thược Dược là…”
“Ngươi, đem y đi dạy dỗ cẩn thận.”
Tống Hoài Yến không cho ta cơ hội nói gì, nhanh chóng ra lệnh đưa Thược Dược đi.
Sau khi làm xong mọi việc hắn mới quay lại, cười nhẹ với ta:
“Phu nhân, hóa ra ngươi thích loại này, ta còn nhiều kẻ tương tự hắn…”
“Khụ, khụ!”
10
Chưa kịp nói hết câu thì hắn bỗng nhiên ho mạnh liên hồi.
Bản năng con người khiến ta vô thức vỗ nhẹ lên vai hắn:
“Ngươi không sao chứ…”
Nhưng đúng lúc này, ta chợt thấy trên cổ hắn lộ ra một vệt đỏ lớn, kéo dài xuống sâu tận lớp áo, rồi biến mất.
Hắn dường như cảm nhận được sự im lặng kỳ lạ của ta nên nhanh chóng nắm lấy cổ áo che lại, động tác rón rén như chim sợ cành cong.
Hắn nghẹn ngào nói:
“Thân thể tàn tạ của Hoài Yến, sao có thể làm bẩn mắt phu nhân?”
Trong khoảnh khắc quay người cúi đầu đó, đôi mắt ta tinh tường bắt gặp khóe mắt của hắn đỏ hoe vì ho dữ dội, trông thật đáng thương.
Ngay lập tức, ký ức đáng ghét của ta cũng quay về, ta chợt nhớ ra vết thương này chính là do ta đã vô tình đẩy hắn ngã ra khi mãi lo lắng về Thược Dược.
Lúc này, một tướng quân cứng cỏi, đầy khí phách như ta cảm giác tội lỗi chợt dâng trào đến đỉnh điểm.
11
Ta không thoải mái đưa tay sờ mũi:
“Bên cạnh bệ hạ có loại thuốc cao tốt nhất, ngày mai ta sẽ đến xin cho ngươi, bảo đảm sẽ không để lại vết sẹo nào.”
“Bệ hạ coi phu nhân như tay chân, sao có thể vì chuyện nhỏ này mà làm phiền tình cảm?”
Tống Hoài Yến lắc đầu, cười nhạt:
“Không sao cả, ta vốn chỉ hầu hạ mình phu nhân, phu nhân đã không yêu thương gương mặt xấu xí này của ta, thì sao cần bận tâm thêm một vết sẹo?”
Ta nghe mà tóc gáy dựng đứng:
“Không có chuyện đó, đừng nghĩ lung tung, ta thật sự không thể.”
“Nhưng Hoài Yến rõ ràng nhớ, khi còn ở học viện, phu nhân trước mặt mọi người từng tuyên bố yêu thích Dương hiền đệ, sau này sẽ cướp hắn làm phu, sinh mười đứa con béo tốt…”
Ta giật mình, vội vàng hét to át đi:
“Ta biết rồi, biết rồi, tối nay ngươi ngủ cạnh ta, được không?!”
Nói xong, ta kéo tay hắn lại, nhỏ giọng bảo:
“Đó là bệnh sau này, ta vốn tôn sùng triết lý bệnh gì thì chữa đó, chuyện cũ coi như ta nói nhảm đi.”
Trong lòng ta rơi nước mắt, Chu Mạc Mạc, đây là món nợ ngươi nợ ta.
Nhớ lại khi xưa, cha ta và cha Tống cùng gửi chúng ta vào học viện, dặn dò phải chăm sóc lẫn nhau. Tống Hoài Yến là mẫu học sinh gương mẫu, là cục cưng trong mắt tiên sinh, nhưng chỉ có ta biết hắn là kẻ nội tâm đầy âm mưu, vì vậy ta luôn giữ khoảng cách với hắn, nước giếng không phạm nước sông.
Ngược lại, ta thì trèo cây hái trứng chim, dưới sông mò cá, trong lúc đó lại gặp được đồng môn nhút nhát, yếu đuối tên Dương Mạc Ly, làm bùng lên tinh thần đại nữ nhân của ta:
“Từ hôm nay, hắn là người của Ứng Tô ta!”
Không ngờ khi ta rời đi vì bị tiên sinh gọi đến dạy bảo vì làm loạn, thì lúc quay lại đã ngửi thấy trong không khí có mùi khó tả.
Rất nhiều người vây quanh Dương Mạc Ly, và hắn chỉ đứng đó đỏ mặt, tay chân lóng ngóng. Bên cạnh hắn luôn là Tống Hoài Yến, hắn vẫn bình tĩnh xử lý sự xấu hổ đó của Dương Mạc Ly.
Khoảnh khắc đó, lòng ta thật phức tạp, vừa đau đớn vì bị phản bội, vừa nhận ra mình hành xử quá nông nổi, không chu đáo như Tống Hoài Yến, nên quyết tâm không làm chuyện dại dột nữa.
Không lâu sau thì ta bị phái ra biên cương, trước khi đi, cha ta muốn ta bí mật gặp Nữ Đế một chuyến.
Nhưng khi ta bước vào thì nhìn thấy Dương Mạc Ly đang thẹn thùng, đầy thành thật đứng đó, rồi tận mắt thấy hắn kéo cổ áo ra.
“Cha!”
Ta quay lại chân thành hỏi ông:
“Tên khốn này là vị bệ hạ mà con phải trung thành cả đời sao?”