Phu quân của ta là một “tú bà” chốn thanh lâu, là loại chuyên dưỡng dục những tiểu quan.
Ngay ngày đầu của mối liên hôn chính trị này, ta đã uyển chuyển nói với chàng:
“Thiếp bận nuôi dạ dày rồi, chàng cứ tìm người khác đi.”
Chàng mỉm cười, phe phẩy cây quạt:
“Được thôi.”
Về sau, ta lại bị mê hoặc bởi một tiểu bạch hoa cô độc, kiêu ngạo dưới trướng của chàng, đến mức làm kinh động cả kinh thành đòi nạp hắn vào phủ làm tiểu phu.
Đêm ấy, với dáng vẻ yêu kiều chưa từng có, chàng xuất hiện trên giường ta, ánh mắt quyến rũ như tơ, nhưng đầy sự áp đảo không cho phép khước từ:
“Kỹ thuật quyến rũ của con hồ ly đó cũng là do ta dạy. Phu nhân muốn thử, sao không tìm ta?”
1
Khi ta khải hoàn trở về triều thì mới hay tin bằng hữu thuở nhỏ của ta đã nhúng tay vào chốn giang hồ, lòng không khỏi đau xót.
Thế nhưng, hắn lại ung dung tự tại đứng đầu hàng ngũ chào đón quân khải hoàn, mặt mày rạng rỡ dâng lên ta một ly rượu:
“Tướng quân, chúc mừng ngài khải hoàn trở về.”
Ta cầm lấy rượu, uống cạn trong một hơi, tranh thủ ghé vào tai hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi:
“Ngươi làm sao thế hả? Không phải bảo ngươi chờ ta sao?!”
Nhà ta với nhà Tống Hoài Yến vốn là thế giao, thuở nhỏ còn từng mặc chung một chiếc quần thủng đáy.
Ta không phải là quá bận tâm về hắn, nhưng dù sao chúng ta cũng có tình nghĩa thuở nhỏ, hơn nữa phụ thân của hai chúng ta trước khi qua đời còn dặn dò hãy chăm sóc cho nhau. Vậy mà khi ta xuất chinh, nhà họ Tống lại bị vu oan, tài sản bị tịch thu, và hắn, chủ nhân của nhà họ Tống, lại phải dấn thân vào chốn giang hồ.
Ta thật sự sợ khi xuống suối vàng, hai vị phụ phân của chúng ta sẽ lấy măng xào thịt để đãi ta.
Trước giờ ta đã biết Tống Hoài Yến thích nghi rất nhanh, nhưng không ngờ hắn có thể thích nghi đến mức này, chẳng khác gì những kẻ yểu điệu trong chốn phong trần mà ta từng gặp.
Hắn ghé sát vào tai ta, thì thầm:
“Vậy ngươi cứu ta đi, Tô Tô.”
Ta thề, lúc này hắn chẳng còn chút dáng dấp hay phong thái của một nam nhân trong sạch ngày xưa nữa.
2
Ta nói rằng ta muốn cứu Tống Hoài Yến.
Nữ Đế, người đã bí mật kết bái tỷ muội với ta, đập mạnh tay xuống bàn:
“Không được!”
Nàng lo lắng bước đi qua lại:
“Tô Tô à! Ngươi biết rõ Tống Hoài Yến là kẻ tâm địa lang sói mà.”
“Hắn chỉ là đang giả vờ thuần lương thôi!”
Nữ Đế đau lòng nói:
“Hắn đang chiêu binh mãi mã, dã tâm của hắn sắp bùng nổ trước mặt ta rồi.”
“Ta biết…”
Ta quỳ cũng mệt mỏi rồi đứng dậy ngồi xuống ghế, suy ngẫm về cuộc đời:
“Từ hồi hắn còn nhỏ đã cố tình vu khống ta, rồi còn giả vờ ngây thơ trước mặt cha ta là ta đã hiểu rồi.”
“…”
Nữ Đế liếc mắt nhìn ta, vỗ vai ta an ủi:
“Xem ra ngươi còn thảm hơn trẫm nhiều.”
Sau một hồi suy nghĩ, ta xoa xoa trán:
“Xin ngài ban một đạo chỉ, gả hắn cho ta đi.”
“Ta đã hứa với cha hắn và cha ta, ít nhất ta phải bảo vệ sự trong sạch của hắn.”
“Thật vậy sao?”
Nữ Đế nghi ngờ nhìn ta, hai mắt đầy vẻ dò xét.
“Ta còn tưởng rằng Tống Hoài Yến để có được sự ủng hộ từ những tên gian thần kia nên đã cố ý bán rẻ thân thể mình rồi chứ.”
Ta co giật khóe miệng, Tống Hoài Yến, thanh danh của ngươi thật sự quá tệ rồi.
3
“Đây đúng là vu khống.”
Tống Hoài Yến tao nhã đặt tách trà xuống, lau khóe miệng.
Vậy sao?
Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta thành hôn, ta vốn định lặng lẽ tổ chức, dù sao cũng không phải là chuyện có thể đem ra ánh sáng, chỉ cần sau này hắn có đủ lý do để dựa vào ta là được.
Ai ngờ từ lúc ta trở về kinh thành, tin tức ta sắp thành hôn đã lan truyền khắp các ngõ ngách.
Ngay cả lúc ta lén đi mua bánh nhân thịt yêu thích thời thơ ấu, ông chủ quán cũng vui vẻ mà chúc mừng ta cưới được mỹ nhân.
Nhưng Tống Hoài Yến trước mắt ta vẫn giữ dáng vẻ “À, vậy sao?” “Thành thân rồi, hồi hộp quá,” với bộ mặt ngây ngô.
Ngươi cứ giả vờ đi, ta thở dài nghĩ, chỉ cần sau này không gây rắc rối lớn là được.
“Phu nhân, đêm tân hôn ngắn ngủi.”
Dưới ánh nến lay động, hắn e thẹn cúi đầu, ánh lửa càng tôn lên nét quyến rũ đến rợn người của hắn. Điều này khiến ta nhớ lại lời Nữ Đế trước khi rời đi:
“Tô Tô, muốn thành thân cũng được. Nhưng Tống Hoài Yến tuyệt đối không được để lại con nối dõi.”
Nhưng về chuyện chính sự, ta không thể thẳng thắn đưa ra ánh sáng cho hắn biết được. Lúc nhìn thấy Tống Hoài Yến từng bước nhỏ đi về phía ta, tay hắn sắp chạm vào khuy áo của ta, ta nhắm mắt lại, nói:
“Tống Hoài Yến, ta không thể.”
4
Tay của hắn thoáng khựng lại, nhưng rất nhanh đã linh hoạt tháo tiếp.
Ta nhíu mày, vừa định ngăn cản thì nghe hắn dịu dàng nói:
“Phu nhân mệt rồi, Hoài Yến xin hầu hạ người nghỉ ngơi.”
Khi ta hạ triều sớm và kể lại chuyện này cho Nữ Đế nghe, nàng thật sự không thể tin nổi.
Nữ Đế sờ cằm, kinh ngạc:
“Người mà ngươi nói là Tống Hoài Yến, người mà chỉ cần một câu không vừa ý đã lôi người đi đánh đòn, thế mà lại dịu dàng như vậy với ngươi sao?”
Ta và nàng nhìn nhau chằm chằm.
“Ta không biết…”
Ta chậm rãi đáp:
” Từ năm ta chín tuổi đã đi trấn thủ biên cương, hắn sau này phát triển thế nào cũng chẳng ảnh hưởng đến ta.”
Nhưng ta cảm thấy hắn cũng không đến nỗi tệ.
Sáng hôm ấy, trời chưa sáng mà ta đã dậy để chuẩn bị vào triều, bảo hắn tiếp tục ngủ thêm chút nữa đi. Hắn mơ màng nhìn ta một lúc rồi đột nhiên nhét vào tay ta một gói đồ:
“Trên đường ăn.”
Ta mở ra xem, đó là bánh nhân thịt từ tiệm bánh mà ta yêu thích thời nhỏ.
5
Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Nữ Đế phẫn nộ bỏ đi.
Trước khi rời khỏi, nàng ném vào tay ta một chiếc túi gấm, hậm hực phẩy tay:
“Đây là nội gián ta cài vào, ngươi nhớ để ý đến hắn nhiều hơn!”
Ta mở túi ra nhìn, người này ta có chút ấn tượng. Vì khi Tống Hoài Yến dẫn những người đó về kinh, đa số đều cúi đầu trước mặt ta, chỉ có hắn ngẩng đầu nhìn trời, để lại cho ta một cái mũi.
6
Sau khi thành thân, để tránh rắc rối không thể xử lý được nên ta không hay về phủ mà ở luôn trong quân doanh.
Ta hỏi phó tướng rằng Tống Hoài Yến có đến không, phó tướng lắc đầu:
“Chỉ sai người đến hỏi thăm mỗi ngày, sau đó để lại vài thứ.”
Ta nhìn qua, ngày đầu tiên là một đóa cúc trắng. Ngày thứ hai là một thang thuốc, tên là Đương Quy. Ngày thứ ba là một thanh dao găm.
Ta im lặng, đây đúng là lời đe dọa trắng trợn rồi.
“Những thứ này nếu mà ngươi không nói cho ta, có lẽ sang năm ngươi sẽ lên làm tướng quân thay ta rồi đấy!”
Phó tướng cười ha hả:
“Vậy thì tốt quá, nhưng tướng quân ngài đi đâu vậy?”
Ta cầm theo hoa, thuốc, dao găm không nói gì với cái đầu đất của hắn nữa mà rời đi. Đồng đội của ta đúng là đầu óc có vấn đề, thật khó cứu chữa.