Khi ta tỉnh dậy, câu chuyện đã đi đến hồi kết.
Nam chính và nữ chính đã đắc đạo thành tiên tôn, còn đại phản diện vì nữ chính mà tự phế bỏ tu vi, bị x/ử t/ử nơi bãi tha ma.
Tất nhiên là còn ta.
Ta, một nữ phụ độc ác bị ép gả cho đại phản diện, bị tr//o c//ổ trên cây cổ thụ cong vẹo.
Hệ thống hỏi ta: “Nếu có thể trọng sinh một lần nữa, kí chủ sẽ chinh phục ai? Cứu ai? Hay đối đầu với ai?”
Ta bật cười, ta chẳng muốn cứu ai cả.
Ta sẽ tìm đại phản diện, sẽ đối xử với hắn thật tốt, khiến tuổi thơ hắn tràn ngập tình yêu, rồi đến năm hắn 15 tuổi, ta sẽ tranh đoạt dị bảo trong núi với nữ chính.
Ta sẽ để hắn chứng kiến cảnh ta bị nam chính đánh đến mặt mày bầm dập, bị những kẻ ủng hộ nữ chính thay nhau nhục mạ, rồi yếu ớt mỉm cười nói với hắn:
“Hy vọng ngươi sẽ sống tốt.”
Sau đó quay lưng nhảy xuống vực thẳm ngàn trượng.
Báo thù mệt mỏi quá, ta vẫn thích khơi dậy hận thù của người khác hơn.