Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA CHẲNG PHẢI NGƯỜI TỐT ĐẸP GÌ Chương 6 TA CHẲNG PHẢI NGƯỜI TỐT ĐẸP GÌ

Chương 6 TA CHẲNG PHẢI NGƯỜI TỐT ĐẸP GÌ

10:05 sáng – 01/10/2024

25

“Liên quan gì đến ta!”

“Ngươi nói bừa!”

Hai giọng nói đồng thanh phủ nhận.

“Soạt” một tiếng.

Một kết giới màu xanh nhạt mở ra từ trung tâm ta, không một tiếng động, Liễu Hy Dao mang kiếm từ trên cao hạ xuống, cười lạnh:

“Ta không biết đạo hữu thật lòng muốn vì thiên hạ mà làm thánh mẫu, hay chỉ muốn tìm cớ từ chối, nhằm kiếm giá cao?”

Nàng ta đã đóng băng nguồn nước của cả khu vực này, đương nhiên cũng rất nhanh cảm nhận được sự dao động của linh khí tại đây.

Vốn dĩ nàng ta đã chậm chân hơn nam chính, sắc mặt nàng đầy vẻ lạnh lùng.

Thấy ta ôm chặt cái giỏ, không chịu buông tay, lửa giận lập tức bùng lên giữa đôi mày nàng ta.

Ta cố gắng dùng thuật độn thổ để chạy trốn, nhưng lại đâm sầm vào kết giới.

Liễu Hy Dao vuốt kiếm, kiếm quang bùng nổ:

“Bách Lý huynh, giữ chặt kết giới, đừng để nữ nhân này trốn thoát.”

Lòng ta chấn động.

Quả nhiên, khi ta ngẩng đầu lên, ta thấy một thiếu niên vừa rẽ qua góc đường.

Ngọc quan trên đầu buộc cao, lông mày đầy vẻ kiêu hãnh.

Hắn khẽ vung tay, ta lập tức bị siết chặt cổ, đập mạnh vào kết giới.

Sức lực của hắn lớn đến mức khiến ta liên tục ho khan, nước mắt tự nhiên chảy xuống, tầm nhìn của ta mờ mịt.

Ngay cả việc tự cười giễu mình cũng không thể làm được.

Quả nhiên hắn không nghe lời ta, tất cả đều như dự đoán.

Trong lòng ta trăm ngàn suy nghĩ cuộn trào, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ cầu xin đau khổ.

“Xin ngươi thả ta đi.”

Bách Lý Diêu nhìn ta đầy vẻ áy náy, dường như nhận ra ánh mắt của ta có chút quen thuộc.

Hắn nhanh chóng quay đi, không nhìn ta nữa:

“Xin lỗi, ta sắp thành thân rồi, ta muốn chuẩn bị cho thê tử của mình một bộ trang sức tốt nhất, vừa hay Liễu Hy Dao có.”

Hắn thở dài: “Ngươi tu vi thấp kém như vậy, không nên dính vào cuộc tranh giành dị bảo.”

Thật kỳ lạ, rõ ràng ta đang ở ngay trước mặt hắn, nhưng trong mắt hắn lại không hề có bóng dáng ta.

Hắn chỉ nghĩ đến bộ trang sức cho thê tử tương lai. Khi còn yêu ta, một bộ trang sức của ta còn quý hơn cả mạng người.

Vậy sau khi chán ghét ta rồi, liệu hắn có ném bỏ ta như một thứ rác rưởi không?

Vậy trong mắt hắn, thứ thực sự quý giá là ta sao?

Hay là tình yêu thoáng qua, biến đổi không ngừng của chính hắn?

Ta rưng rưng nước mắt, lại cúi ngườiX dốc toàn lực dùng ngón tay út móc lấy vạt áo hắn.

Khi ta mở miệng, máu từ khóe môi nhỏ xuống tay hắn:

“Ta cũng chỉ cần một chút linh khí tiên thiên để rèn kiếm cho cháu trai ta thôi, ngươi đã gặp cháu trai ta chưa?”

Ánh mắt Bách Lý Diêu bỗng nhiên chấn động.

Ta cảm thấy vô cùng hả hê, vẻ hoảng loạn vừa rồi lập tức biến mất, ta cười đầy ẩn ý.

Ta ghé sát vào tai hắn, thì thầm:

“Sắp mười tám tuổi, rất đẹp đấy!”

Hắn bất ngờ buông tay, lùi lại vài bước, đầy vẻ không thể tin nổi: “Ngươi!”

Khoảnh khắc đó, thời gian như bị kéo dài vô tận, ta mất đi chỗ dựa, loạng choạng lùi về phía sau.

Từ xa, nam nữ chính hợp kiếm thành một luồng sáng, xuyên thẳng vào ngực ta.

Máu văng tung tóe.

Ta ngã ngửa ra sau, tim và kinh mạch bị xé nát hoàn toàn, linh lực không thể duy trì thuật cải trang.

Gió nhanh chóng xé toạc khuôn mặt giả của ta.

Trời trong, gió mát.

Ta bỗng nhớ đến dòng chữ ta viết trên đầu giường: Trời đất vô tình, coi muôn vật như cỏ rác.”

Thật ra, ta nghĩ câu này không đúng.

Thiên đạo đối đãi với con người, còn có khi thuận lợi, mưa thuận gió hòa, sắc mặt ôn hòa.

Nhưng nhân đạo đối đãi với con người, lại là lột da, rút gân, uống máu, hút tủy.

Mặt đất phía sau ta đột nhiên sụp xuống.

Cảnh tượng cuối cùng ta thấy trước khi rơi xuống vực sâu là.

Bách Lý Diêu quỳ bất lực trên mặt đất.

Đôi mắt đỏ ngầu, giận dữ đến vỡ nát.

Ngũ Hành Châu lăn ra khỏi giỏ trên lưng ta.

Nó lăn vài vòng, rồi chậm rãi dính vào vũng máu nóng chảy ra từ tim ta, lấm lem bùn đất và máu.

Nữ chính nhẹ nhàng nhặt nó lên.

Nam chính cũng cúi xuống ngắm nghía.

Máu sau khi rời khỏi cơ thể nhanh chóng nguội đi, nên chẳng ai trong số họ cảm thấy nó nóng cả.

26

Ta ngủ rất lâu, hoặc dường như chỉ là một giấc ngủ ngắn, trong lòng vực sâu, hắc khí mờ mịt, tỏa ra mùi tanh nồng nặc.

Mặt đất dưới chân vừa ẩm vừa mềm, như bùn lầy hòa lẫn với máu.

Ta lảo đảo đứng dậy.

Vết thương ở ngực bỏng rát, tâm mạch đã đứt, sinh cơ đã tuyệt, nhưng ta vẫn còn sống.

Trong màn sương đen, có thứ gì đó liên tục lượn lờ, rồi bất ngờ lao về phía ta, há to miệng đầy máu.

Cơn gió tanh từ miệng nó thổi qua, như muốn lột một lớp da trên mặt ta.

Nhưng ta không hề nhúc nhích.

“Khà khà khà! Ta là tàn hồn của ma thần viễn cổ, hợp nhất với ta, ngươi sẽ có được tu vi của ma thần đại nhân, nhưng ngươi cũng sẽ phải trả một cái giá…”

Ta đưa tay về phía nó: “Được.

Thật ra, những lời ta nói với nam nữ chính khi còn ở trên kia không phải là lời giả dối.

Kiếp trước, sau khi nam nữ chính lấy được Ngũ Hành Châu từ Thanh Linh Sơn, một vực thẳm xuất hiện tại nơi ấy.

Ma khí vô tận tràn ra từ vực sâu, gây ra đại loạn ma giới.

Cái vực thẳm này còn được gọi là Ma Nhãn.

Chính Bách Lý Diêu đã bị ném vào Ma Nhãn, kích hoạt huyết mạch của ma thần viễn cổ, sau đó nhập ma.

Đây là lần đầu tiên có người chủ động muốn nhập ma, khiến ma hồn sững lại. Nó quay một vòng quanh ta, dò xét:

“Ta là nguyên hồn của ma thần, rất quý giá. Trên người ngươi không có chút khí tức ma thần nào, không thể kích hoạt được ta.”

Ta lấy từ trong tay áo ra vài sợi tóc của Bách Lý Diêu, ném cho nó.

Ma hồn hít hít: “Có chút khí tức, nhưng vẫn chưa đủ. Ta cần thêm chút tiên thiên tinh khí.”

Ta hừ lạnh: “Lắm chuyện.”

Ta túm lấy nó và cắn một miếng: “Đau đau đau đau! A a a!”

Ma khí bất ngờ bùng nổ, mắt dọc màu đỏ của nó xoay tròn điên cuồng.

Thân thể của nó bắt đầu vặn vẹo, kéo dài, rồi thu hẹp lại.

Tại trung tâm Ma Nhãn, một vòng xoáy khổng lồ được tạo thành, điên cuồng hút ma hồn vào.

Một lúc lâu sau.

Ma hồn “keng” một tiếng rơi xuống đất, biến thành một thanh đao cong màu bạc.

Ta lau miệng: “Tinh khí tươi mới, hôm qua khi hôn đã hút lấy chút rồi.”

Lưỡi đao có vẻ như đơ ra.

Ta cũng kiệt sức, nằm bẹp hình chữ “Đại” trên mặt đất.

Ma Nhãn không phải là nơi bị phong bế.

Ta nằm trên mặt đất, vừa hay có thể nhìn ra thế giới bên ngoài.

Lúc này chắc đã gần nửa đêm, từ đây có thể thấy miệng vực xa xa.

Những cành cây lác đác, phủ nửa ánh trăng, lung lay theo gió, bóng đổ lờ mờ.

Đúng là cảnh đẹp nhân gian.

Kiếp trước, kiếp này.

Lần đầu tiên ta thực sự cảm nhận được ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt mình.

Rõ ràng ta vẫn đang nằm trong Ma Nhãn, tay cầm ma đao.

Ma khí còn đang dọc theo da thịt ta mà đi lên, nỗi đau khi tái tạo kinh mạch khiến ta chỉ muốn đập đầu xuống đất để kết liễu cho xong, sự hòa hợp với nguyên hồn ma thần khiến đầu ta đau như muốn vỡ ra.

Nhưng tầm nhìn của ta ngày càng rộng mở, vượt qua vực sâu vạn trượng, cứ thế bay lên, bay lên.

Ta thấy những ngọn lửa tàn phá bên thung lũng Thanh Linh Sơn, đốt cháy cây cối khô cằn kêu răng rắc.

Ta cũng nghe thấy tiếng nước suối vừa tan băng chảy ào ào, rộn rã khắp nơi.

Chảy về trời, chảy về đất.

Chảy đến mây, chảy đến ngân hà.

Khi nguyên hồn ma thần hòa nhập vào, cơ thể ta dần trở nên nhẹ nhàng, mỗi cử chỉ dường như mang sức mạnh ngàn cân.

Ta chỉ cần thổi một hơi là có thể san bằng núi cao thành bình địa.

Chỉ cần vung tay là có thể đổi dòng sông biển.

Không biết đã qua bao lâu, ta từ từ đứng dậy.

Ta rút thanh đao ra, trong lưỡi đao, đôi mắt của ta phản chiếu — đen như mực, đầy ma khí.

Những chiếc răng nhọn trên chuôi đao hé ra khép lại: “Ta muốn thế gian này không còn kẻ trên người, không còn tiên trên người.”