Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA CHẲNG PHẢI NGƯỜI TỐT ĐẸP GÌ Chương 5 TA CHẲNG PHẢI NGƯỜI TỐT ĐẸP GÌ

Chương 5 TA CHẲNG PHẢI NGƯỜI TỐT ĐẸP GÌ

10:05 sáng – 01/10/2024

19

Ta quay đầu bỏ đi.

Bách Lý Diêu lẽo đẽo chạy theo sau lưng ta, từng bước nhỏ.

“Cô cô, không phải như vậy đâu.

Ta chỉ muốn biết từ miệng nàng ta cách để làm người vui lòng.

Ta có thể làm mọi thứ vì người.”

Ta bị hắn làm phiền đến phát cáu.

Ta quay lại hét lớn: “Vậy nếu ta muốn ngươi giết họ thì sao?”

Có lẽ khi nói câu này, khuôn mặt ta mang vẻ thù hận vặn vẹo, Bách Lý Diêu sững người, sau đó kinh ngạc. “Không lý do gì để làm vậy cae!”

Theo lý thì hắn phản bác như vậy, ta nên càng giận hơn.

Nhưng thực tế là, ta cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh.

Đột nhiên ta trở nên bình tĩnh.

“Ngươi nói không lý do, nhưng chưa bao giờ hỏi ta lý do là gì.

Ta cũng đã nói ngươi không được gặp họ, ngươi lại không để ý”

Hắn nói rằng sẵn sàng làm mọi thứ vì ta, nhưng trọng tâm nằm ở việc hắn sẵn sàng, chứ không phải ta muốn.

Ý chí của ta hoàn toàn không có ý nghĩa gì.

Bởi vì hắn đã biết, ta yếu đuối đến mức không thể ngăn cản hắn.

Khi ta đọc sách, luôn thấy người ta khi thất vọng thường được miêu tả như thế này: “Tâm như gỗ đã mục, thân như thuyền không neo trôi giữa biển khơi.”

Hóa ra cảm giác đó là như vậy.

20

Ta thu gom tất cả những món đồ khi Bách Lý Diêu còn nhỏ, đem chôn ở sau vườn.

Đồ nhiều quá, sau khi chôn xong, trên mặt đất bằng phẳng bỗng nổi lên một ụ đất nhỏ, trông thật mất mỹ quan.

Ta cố gắng rất lâu nhưng không thể làm cho mặt đất trở lại như cũ.

Lòng ta trĩu nặng, đứng trước ụ đất mà thở dài thườn thượt.

Thời tiết thật tệ, mưa đá lạnh buốt hắt vào mặt ta, nhưng mọi người chỉ nghĩ rằng ta lạnh.

Chỉ có ta mới biết, ta đang cảm thán cho một thiếu niên thuần khiết và lương thiện đã không thể trở lại.

Hoặc có lẽ, thiếu niên thuần khiết và lương thiện đó chưa bao giờ tồn tại.

Bách Lý Diêu trông thật phi phàm, làm sao hắn có thể thật lòng muốn cùng ta sống một cuộc sống tầm thường, không danh tiếng?

Có vẻ như ta đã uống một bát rượu.

Bát rượu đó là bát ta uống khi đứng đợi trước phủ Bách Lý suốt mười ngày.

Ta chìm trong cơn say suốt mười mấy năm trời, mê man trong những giấc mộng chứa đầy sự ấm áp và những ảo tưởng viển vông.

Giờ đây, khi giấc mộng tan vỡ, tất cả chỉ là trò đùa trẻ con.

Nhưng may thay, vẫn chưa phải là quá muộn.

Ta luôn là người thiếu kiên nhẫn.

Thích quyết định mọi chuyện trong chớp mắt.

Ngày ta đỡ lấy đứa trẻ bị ném ra từ phủ Bách Lý.

Nhìn vào đôi mắt đen láy đẫm nước mắt của Bách Lý Diêu.

Ta đã thề rằng, dù sau này ta có làm gì, ta sẽ chăm sóc hắn thật tốt trong quãng thời gian nuôi dưỡng hắn.

Lời thề ngày đó, giờ vẫn còn nguyên vẹn.

21

Ta là nữ phụ độc ác bị ép gả cho đại phản diện. Sau khi trọng sinh, ta từng định lợi dụng hắn để trả thù cho mình.

Nhưng sau mười ba năm nuôi dưỡng hắn, ta đã có một quyết định.

22

Ta tính toán thời điểm dị bảo trong núi sẽ xuất thế.

Đêm trước đó, ta gọi Bách Lý Diêu vào.

Những ngày này, hắn giống như một cái đinh đóng chặt trước cửa phòng ta.

Người qua lại trong phố nhìn hắn đầy thắc mắc, nhưng không còn ai trong hàng xóm láng giềng đến khuyên giải cho hắn nữa.

Lý do đơn giản.

Nam nữ chính dẫn theo các “tiên nhân” từ các môn phái, rêu rao khắp nơi về sự ghen tuông và độc ác của ta.

Họ nói rằng Bách Lý Diêu bị ta kiểm soát, không thể tự mình theo đuổi ước mơ.

Nhưng tiếc thay, những tiên nhân này rất thích đào bới ruộng vườn của dân để tìm bảo vật, và cũng thích chạy loạn trên phố để khoe khoang sức mạnh.

Những lời họ nói lại vô tình khiến hàng xóm của ta trở nên phản cảm.

Tiên nhân không thích ta, ta không thích tiên nhân, vậy là tốt.

Tiên nhân thích Bách Lý Diêu, Bách Lý Diêu cũng thích tiên nhân.

Bị lãng quên suốt bao nhiêu ngày, nên khi ta vừa gọi, hắn mừng rỡ không giấu được: “Cô cô tha thứ cho con rồi sao?”

Ta không muốn hỏi liệu hắn có biết mình đã sai ở đâu hay chưa, vì điều đó khiến ta trông giống một kẻ oán phụ.

Thay vào đó, ta chỉ nở một nụ cười tiêu chuẩn: “Ừ, lại đây, ta sẽ chải tóc cho ngươi.”

Hắn ngồi quỳ trước mặt ta, lo lắng, tháo dây buộc tóc xuống. Mái tóc của thiếu niên mượt mà như lụa, đen nhánh như ánh trăng đen.

Đêm yên tĩnh, ta cầm lấy lược, chậm rãi chải tóc cho hắn, cảm giác thật hài hòa, tựa như phu thê cung kính lẫn nhau.

Cuối cùng, ta lấy từ trong ngực ra một chiếc mũ ngọc, đội lên cho hắn, ta xoay người hắn lại để ngắm nhìn.

Sân vườn vẫn im lặng, chỉ còn nghe thấy hơi thở dần trở nên gấp gáp của Bách Lý Diêu.

Ta cúi đầu chỉnh lại vài sợi tóc bên thái dương cho hắn, đến mức tóc của ta và hắn cuốn vào nhau.

Ánh mắt của Bách Lý Diêu dần trở nên mơ màng, cả hai chúng ta đều có suy nghĩ riêng trong lòng, và ta cũng đã dùng một chút thuật mê hoặc.

Khi ta nhận ra điều đó.

Cảm giác ấm áp, mềm mại đã sớm lướt qua đôi môi ta từ lúc nào, khí tức của thiếu niên nóng bỏng, ta bị ép mạnh vào ghế mây, eo ta bị bóp chặt đến đau.

Khuôn mặt trắng như tuyết của hắn đỏ bừng, kỹ thuật hôn vụng về, điên cuồng cắn mút không theo quy luật nào cả.

Bách Lý Diêu rất đắm chìm, mắt nhắm nghiền, lông mi dài run rẩy không ngừng, khóe mắt ửng lên một vệt đỏ tinh tế.

Dáng vẻ của hắn như một yêu ma trong rừng sâu, quyến rũ người khác đến mất hồn, không thể thoát khỏi cõi trần.

Nhưng tâm trí của ta lại rất tỉnh táo, trong mắt ta chỉ có bầu trời đêm đầy sao vô tận.

Khi mọi thứ kết thúc, y phục của ta đã xộc xệch.

Ta chỉnh lại dây lưng, đeo hành lý lên lưng, chuẩn bị rời đi.

Ta nói với hắn: “Sắp tới ta sẽ đi xa để chuẩn bị quà sinh thần cho ngươi, dạo này đừng ra ngoài.”

Bách Lý Diêu ngoan ngoãn gật đầu.

Rồi hắn hỏi: “Khi người trở về, chúng ta thành thân nhé?”

Một câu nói chẳng ăn nhập gì.

Ta không kịp phản bác.

Chỉ mỉm cười, không quay đầu lại: “Được.

23

Địa điểm xuất thế của dị bảo không cố định, thời gian cũng không cố định.

Vì vậy, tất cả các đệ tử tiên môn đến tìm bảo vật đều phải quanh quẩn trên núi, đánh nhau trước khi dị bảo xuất hiện, cố gắng đẩy những kẻ khác ra khỏi địa phận núi Thanh Linh.

Nhưng ta thì khác, vì là người trọng sinh, ta biết chính xác nó sẽ xuất hiện ở đâu.

Vì vậy, ta đến nơi đã đánh dấu từ sớm và kiên nhẫn chờ đợi.

Khi ánh bình minh vừa lên, mặt đất xung quanh ta dần dần rạn nứt.

Dưới vực sâu, linh khí tiên thiên đậm đặc lập tức lan tỏa khắp nơi.

Trên đỉnh núi, tiếng chim loan kêu vang, mây lành tụ lại.

Ta nhanh tay chộp lấy viên Ngũ Hành Châu đang từ từ bay lên, bỏ nó vào giỏ đeo trên lưng.

Ta nhớ rõ viên châu này cuối cùng sẽ bị nam chính giành được và sau đó được tặng cho nữ chính như một tín vật định tình ở giai đoạn sau của tiểu thuyết.

24

Sau khi lấy được bảo vật, ta không vội rời đi, cố tình chờ đợi tại chỗ.

Chẳng bao lâu sau, ta nghe thấy âm thanh của sấm sét vang vọng từ xa.

Cơ Việt Thiên mặc giáp tiên dính đầy máu, điện quang đan xen trong tay, từ từ đáp xuống trước mặt ta.

Ta đã cải trang, nên hắn ta tạm thời không nhận ra ta là ai.

Hắn ta thậm chí còn có chút lịch sự:

“Đạo hữu, ta ở Vô Thượng Môn sẵn sàng trả giá cao để mua vật này, liệu có thể nhượng lại không?”

Ta chỉ tay về phía rừng cây dưới chân núi Thanh Linh, nơi đã bị sét và lửa thiêu rụi một mảng lớn.

“Chuyện này là do ngươi làm à?”

Hắn ta thờ ơ đáp: “Phải thì sao?”

Ta nhìn về phía xa, không hề cho hắn một cái nhìn nào: “Nhiều tiều phu và thợ săn phải dựa vào rừng để kiếm sống, ngươi thiêu hủy cả nửa ngọn núi, không biết đã cắt đứt bao nhiêu sinh kế.”

Cơ Việt Thiên dò xét: “Nhà ngươi sống dựa vào việc đốn củi sao?”

Ta lắc đầu: “Không phải.”

Hắn ta cười: “Vậy thì có liên quan gì đến ngươi?”

Ta đáp: “Ta không thích, nên không bán cho ngươi.”

Không thể nói rằng ta nghèo, không có tiền mua củi, ngươi đụng đúng chỗ đau của ta rồi, phải không?

“Hơn nữa, thiện ác tồn tại song hành, thanh trọc không thể tách rời, linh vật bên cạnh ắt sẽ có vật hung dữ trấn áp. Ngươi không thể lấy Ngũ Hành Châu đi được.”