05
Ta là nữ phụ độc ác bị ép gả cho đại phản diện. Sau khi trọng sinh, ta vốn định lợi dụng đại phản diện để báo thù cho mình.
Nhưng sau năm năm nuôi dưỡng hắn, ta cảm thấy đại phản diện này thật dễ dỗ dành.
06
Thật ra ta nói tặng quà là thật lòng.
Ngày Bách Lý Diêu bắt đầu tu luyện trong nguyên tác đang đến gần.
Ta cần rèn cho hắn một thanh kiếm.
Chỉ có điều món quà này vẫn đang trong quá trình chuẩn bị.
Hiện vẫn là trạng thái “nếu có.”
Vì vậy, ta tạm gác lại việc bán bánh nướng, ngày ngủ đêm học kỹ thuật rèn kiếm trong một tiệm vũ khí.
Linh kiếm phải được rèn trong ba năm.
Trong tiệm vũ khí, lò lửa bừng sáng, những thanh binh khí trên giá phát ra âm thanh vang dội.
Khi linh kiếm được khắc lên thanh danh, tất cả binh khí trên giá bỗng dưng bay tán loạn, tỏa sáng rực rỡ, bao quanh thanh sát sinh kiếm.
Ta hao tổn tinh lực quá độ, nhẹ nhàng ho ra một ngụm máu.
Thanh kiếm này tên là Sát Sinh Kiếm.
Thanh kiếm này chứa đựng mọi ước nguyện tốt đẹp của ta, đó là hy vọng nam nữ chính đều mục rữa! Chết tươi chết héo!
07
Ta ôm kiếm bước ra ngoài, thân thể mệt mỏi nhưng tâm trạng lại vô cùng phấn khởi.
Vì quá vui vẻ, khi đi ngang qua một gánh hát trong thị trấn, ta cũng tò mò chen vào nghe một chút.
Câu chuyện kể về một hoàng tử trả thù.
Ở đoạn cuối, một nữ diễn viên mặc áo xanh ôm đứa trẻ ngã gục trên sân khấu, giọng hát thê lương bi ai: “Trẻ thơ có tội tình gì? Trẻ thơ có tội tình gì chứ?”
Giọng hát của nàng thực sự khàn đục, làm lay động lòng người.
Nghe đến đây, tim ta bỗng nhói lên từng cơn.
Lương tâm vốn ngủ yên bấy lâu bỗng trào dâng, chua chát, cay đắng, như có một trái quýt xanh mắc nghẹn trong cổ họng.
Thật xui xẻo!
Quá xui xẻo!
Ta phun vài ngụm nước miếng về phía sân khấu.
Chỉ vứt lại mấy đồng bạc lẻ, rồi như muốn trốn chạy, ta rời đi.
08
Khi ta trở về căn nhà tre, Bách Lý Diêu mười ba tuổi đang ngồi trước cửa, chống cằm đếm kiến.
Bách Lý Diêu lớn chậm, tuy đã là thiếu niên nhưng vẫn trông bé bỏng, mềm yếu.
Thấy ta, hắn liền lao về phía ta với đôi chân ngắn nhỏ, rồi nhào vào lòng ta: “Cô cô! Hôm nay người hái thêm bao nhiêu bông hoa nhỏ tặng con rồi?”
Hắn ngó nhìn sau lưng ta, không thấy hoa đâu, chỉ thấy một thanh kiếm sắc nhọn ló ra, hắn liền “oa” lên một tiếng rồi nhảy dựng lên.
Sau đó, hắn dùng tay bịt chặt mắt, ngồi thụp xuống đất: “Thanh kiếm này tên là gì vậy?”
Ta đáp: “Sát…”
Vừa thốt ra một chữ.
Tim ta như có sỏi đá.
Tim quay cuồng, sỏi đá cũng quay cuồng.
Những hòn đá sắc nhọn, cứng rắn.
Chúng làm tim ta nghẹn lại.
Có ai muốn khi vừa cầm kiếm đã phải gánh lấy trách nhiệm giết chóc đâu?
Câu nói “Trẻ thơ có tội gì?” mà ta chẳng mấy bận tâm trước đó.
Giờ cứ mãi văng vẳng trong đầu, không cách nào rũ bỏ được.
Những hoa văn phức tạp trên chuôi kiếm in sâu vào lòng bàn tay ta, từ từ bị mồ hôi thấm ướt.
Nhìn Bách Lý Diêu vui vẻ, hân hoan, ta do dự một chút, cuối cùng cũng khuất phục, nhẹ nhàng lau đi tên kiếm khắc trên chuôi.
Nhưng vừa lau xong, ta lại thấy hối hận.
Hai bên đều khó xử, ta tức giận quăng kiếm xuống đất, “choang” một tiếng.
“Không nghĩ ra tên gì hay cả, ngươi tự đặt đi.”
Ta tức tốc chạy vào nhà, lại lăn lộn trên giường, vô dụng và giận dữ, đấm mạnh vào gối.
Từ xa vọng lại tiếng gọi của Bách Lý Diêu: “Cô cô, người không ăn cơm à!”
Ta giận dữ hét lên: “Ngày nào cũng ăn, ăn, ăn, chỉ biết ăn thôi!”
09
Tối đến, ta trốn trong chăn, vẽ hình nhân nguyền rủa nam nữ chính, tự mình âm thầm căm hận.
Nhưng lại cảm thấy dưới chăn có cái gì đó ấm áp đang trườn lên.
Ta ra sức vùng vẫy, nhưng thứ đó càng lúc càng trườn lên cao.
Đang lúc ta tưởng mình bị đạo tặc lẻn vào tấn công.
Thì đầu của Bách Lý Diêu bất ngờ ló ra, đôi tay nhỏ của hắn ôm chặt lấy eo ta, rồi khuôn mặt hắn dựa vào ngực ta.
“Cô cô,” nửa mặt hắn bị chăn che khuất, giọng nói mềm mại, ngọt ngào như mật, “ngủ cùng người, con thích người.”
“Ngươi hôm nay sao vậy?”
Ta lập tức cứng đờ người, cảm giác như bị trói chặt, tay chân như đông cứng lại.
Để tránh bị nghi ngờ ta đang hành động sai trái, ta trừng mắt nhìn thẳng lên trời cho đến khi mỏi mắt, cuối cùng ngủ thiếp đi vì cơn buồn ngủ kéo đến.
Trong cơn mơ màng, ta chọc vào Bách Lý Diêu đang ngủ say.
“Ngươi tu luyện võ đạo giỏi, có thể bảo vệ ta không?”
Ta lại hỏi bản thân.
“Ta có thể quên đi sự ruồng bỏ và khinh miệt của ngươi ở kiếp trước không?”
Nói xong câu này, ta bỗng muốn cười.
Liễu Chiêu à Liễu Chiêu, ngươi lại dám ảo tưởng kẻ phụ thuộc vào nữ chính sẽ bảo vệ ngươi.
Và điều nực cười nhất là, ngươi lại dần tin điều đó.
Sáng hôm sau, Bách Lý Diêu sau khi thức dậy, nhìn đôi mắt gấu trúc của ta đầy thắc mắc.
Ta cười thảm, tự mình nhấc hắn lên cao: “Con trai, chúng ta cứ thế mà sống yêu thương nhau suốt đời, được không?”
10
Ta là nữ phụ độc ác bị ép gả cho đại phản diện, sau khi trọng sinh, ta vốn định lợi dụng hắn để báo thù.
Nhưng đến năm thứ tám, ta lại không kiềm được mà nảy sinh chút tình cảm phàm trần.
11
“Cô cô! Cô cô! Tối qua người ngủ có ngon không?”
Lại một lần nữa, ta tỉnh giấc trong tiếng gọi nhẹ nhàng quen thuộc.
Vẫn là căn nhà tre, vẫn là chiếc giường gỗ.
Trên tường treo một mảnh vải trắng đơn sơ, trên đó có viết vài chữ nguệch ngoạc: “Trời đất vô tình, coi muôn vật như cỏ rác.”
Đó là câu mà ta đã viết từ vài năm trước để tự khích lệ bản thân.
Nhưng đứa trẻ từng bò cạnh giường nay đã lớn thành một thiếu niên khôi ngô tuấn tú.
Hắn cúi người, trên tay cầm chắc một chậu nước.
Ta yếu ớt vươn hai tay như kẻ liệt nửa người, để hắn cẩn thận lau rửa cho ta. Sau đó, ta gắng gượng nhấc đầu lên một chút, nhìn hắn vắt khăn lụa mềm, rồi dịu dàng lau mặt cho ta.
“Xong rồi,” Bách Lý Diêu mỉm cười, “Ta sẽ đẩy xe lăn tới cho người.”
Ta vùng vẫy yếu ớt trên giường vài cái.
“Không cần xe lăn, hôm nay ta phải tự lực cánh sinh. Sinh thần mười bảy tuổi của ngươi sắp đến rồi, ta phải kiếm tiền mua quà cho ngươi.”
Kể từ tháng trước khi ta vô tình trật chân, đã nằm bẹp trên giường bệnh.
À không, phải nói là ta lười nằm không suốt một tháng nay.
Làm sao trên đời lại có chuyện điên rồ như vậy!
Ta nhất định phải vực dậy!
12
Ta quay lại bán bánh nướng sau một tháng trời.
Nhưng không ngờ hôm nay thị trấn nhỏ bé này lại náo nhiệt chưa từng thấy, trong đám đông qua lại có không ít người tu tiên.
Ta chen lấn lại gần, nghe thấy người kể chuyện hồ hởi nói: “Trên núi Thanh Linh sắp có dị bảo xuất thế!”
Lòng ta thoáng chấn động.
Vừa có cảm giác bất an, ta ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy cuối con đường dài, đám đông đột nhiên tách ra hai bên.
Hai thanh tiên kiếm sáng rực từ trời lao đến, gào thét qua không trung, cuốn lên một cơn gió lớn khiến người trên đường hoảng hốt.
Hai thanh tiên kiếm đáp xuống ngay trước mặt ta, linh khí tỏa ra mạnh mẽ hất tung hết mấy sạp hàng ven đường.
Hai tu sĩ từ trong ánh sáng bước ra.
Nam tử có đôi mày ngạo nghễ, dáng vẻ anh tuấn kiêu kỳ.
Nữ tử mặc nam trang, vừa xinh đẹp lại mang chút khí chất phóng khoáng hiên ngang.
Chính là nam chính Cơ Việt Thiên và nữ chính Liễu Hy Dao.
Hai người đối mặt, bầu không khí căng thẳng nhưng lại có sự ăn ý không thể chen vào.
Câu nói của họ đầy khí thế vương giả, khiến cả con phố im lặng như tờ.
“Dị bảo trên núi này, ta quyết phải có được.”
“Vậy xem ngươi có bản lĩnh hay không.”
Ta vừa nhìn thấy hai khuôn mặt này, PTSD lại nổi lên, định lùi lại, tránh xa rắc rối.
Nhưng không hiểu sao, có phải do cốt truyện của nữ phụ ác độc mê luyến nam chính không, ta bị một kẻ nào đó đá mạnh vào lưng, ngã nhào xuống ngay trước mặt Cơ Việt Thiên.
Tốt rồi, giờ thì ta thành trung tâm chú ý rồi.
Ta nằm trên đất, thầm cầu nguyện trong lòng, mong rằng nam nữ chính đừng để ý tới ta.
Nhưng trời không chiều lòng người, vận mệnh cũng trêu ngươi ta.
Quả nhiên, nữ chính nhìn ta với ánh mắt khinh bỉ.
Không chút do dự, nàng dùng ta làm vũ khí công kích nam chính.
“Công tử luôn bị nhiều ong bướm vây quanh, nhưng chẳng biết tu vi có ra sao?”
Cơ Việt Thiên nhíu mày, lập tức phản công lại:
“Loại mỹ nhân yếu ớt này, chỉ có mưu kế nhưng thật là vô vị.”
Ngay sau đó, ta cảm thấy cằm mình bị một thứ lạnh lẽo sắc bén chọc vào, giọng nói thờ ơ của nam chính vang lên trên đỉnh đầu:
“Nói, ngươi có ý đồ gì?”
Cạn lời.
Thật không hiểu nổi, kiếp trước ta bị trời phạt thế nào mà lại đi thích kẻ tự luyến này.
Vì vậy, ta từ từ nhặt lấy chiếc bánh nướng rơi dưới đất, nói: “Mười lượng một cái.”