Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA CHẲNG PHẢI NGƯỜI TỐT ĐẸP GÌ Chương 1 TA CHẲNG PHẢI NGƯỜI TỐT ĐẸP GÌ

Chương 1 TA CHẲNG PHẢI NGƯỜI TỐT ĐẸP GÌ

10:02 sáng – 01/10/2024

Khi ta tỉnh dậy, câu chuyện đã đi đến hồi kết.

Nam chính và nữ chính đã đắc đạo thành tiên tôn, còn đại phản diện vì nữ chính mà tự phế bỏ tu vi, bị x/ử t/ử nơi bãi tha ma.

Tất nhiên là còn ta.

Ta, một nữ phụ độc ác bị ép gả cho đại phản diện, bị tr//o c//ổ trên cây cổ thụ cong vẹo.

Hệ thống hỏi ta: “Nếu có thể trọng sinh một lần nữa, kí chủ sẽ chinh phục ai? Cứu ai? Hay đối đầu với ai?”

Ta bật cười, ta chẳng muốn cứu ai cả.

Ta sẽ tìm đại phản diện, sẽ đối xử với hắn thật tốt, khiến tuổi thơ hắn tràn ngập tình yêu, rồi đến năm hắn 15 tuổi, ta sẽ tranh đoạt dị bảo trong núi với nữ chính.

Ta sẽ để hắn chứng kiến cảnh ta bị nam chính đánh đến mặt mày bầm dập, bị những kẻ ủng hộ nữ chính thay nhau nhục mạ, rồi yếu ớt mỉm cười nói với hắn:

“Hy vọng ngươi sẽ sống tốt.”

Sau đó quay lưng nhảy xuống vực thẳm ngàn trượng.

Báo thù mệt mỏi quá, ta vẫn thích khơi dậy hận thù của người khác hơn.

01

Khi ta tỉnh dậy, các đệ tử chính đạo đã công phá vào ma cung.

Còn người phu quân có tu vi vô song của ta đang ngồi yên sau lớp lớp màn sa, chờ đợi cái chết.

Ta điên cuồng bò dưới đất, gào lên: “Chàng chết là chuyện nhỏ, tương lai của ta mới là chuyện lớn, chàng chết rồi ta phải làm sao đây?”

Hắn khẽ khép mắt, nhẹ nhàng chống cằm, lạnh lùng nói:

“Tùy ngươi thôi, mọi chuyện đều có cái giá của nó. Ngươi đã hưởng thụ phú quý, giờ phú quý sụp đổ, đó là lẽ tự nhiên.”

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc khăn thêu hoa mai trong tay, chăm chú và đầy thâm tình nói: “Chỉ vì tình.”

Thật kỳ lạ, rõ ràng hắn là một đại ma đầu đầy tà khí, vậy mà khi nói câu này, khuôn mặt lại hiện lên vẻ thành kính như hiến tế.

Ta nhìn mà ngẩn ngơ.

Tại sao lại như vậy? Ta ôm đầu suy nghĩ, đầu ngứa ngáy như sắp mọc thêm não.

Nhưng thời gian suy nghĩ của ta rất ngắn, Bách Lý Diêu vừa rời đi không bao lâu, bên ngoài cung điện đã vang lên tiếng hoan hô chấn động trời đất.

“Tội đồ Bách Lý Diêu đã bị tiêu diệt! Thánh nữ vạn tuế! Thánh nữ vạn tuế!”

Phu quân tiện nghi của ta chết rồi, không còn ai bảo hộ ta nữa.

Dù ngày thường hắn cũng chẳng hề bảo vệ ta, nhưng ít ra ta còn có thể mượn danh nghĩa hắn để hù dọa kẻ khác.

Ta, một nữ tử yếu đuối, tu vi sơ sài, pháp thuật hời hợt, nhanh chóng bị các đệ tử chính đạo xông vào bắt giữ.

Khi họ hân hoan treo ta lên cây cổ thụ, ta mới từ xa nhìn thấy thi thể của Bách Lý Diêu nằm trên bãi tha ma.

Tên vô trách nhiệm đáng chết! Ta giận dữ đến cực độ, nắm chặt tay, tavô lực phát điên, nắm chặt tay.

Giận dữ xong rồi, ta chỉ còn cách cúi đầu nhìn vũng nước nhỏ dưới chân. Hôm nay trời nắng đẹp, nước trong vũng phản chiếu chút ánh đỏ.

Trong lúc ngẩn ngơ, ta bỗng nhớ đến ánh mắt khói sóng mà Bách Lý Diêu từng liếc nhìn ta một lần.

Khóe mắt ửng đỏ, dịu dàng và đầy lưu luyến, khiến cặp mày sắc nhọn của hắn cũng mang theo chút mềm mại, làm tim ta khẽ rung động.

Mắt ta bỗng trở nên ướt, sự giãy giụa của ta cũng nhẹ nhàng hơn.

Chiếc dây trắng thít vào cổ ta, sau cơn choáng váng, thế giới chìm vào bóng tối.

02

Ý thức dần mờ nhạt: “Cô cô, cô cô! Sao người lại gặp ác mộng nữa rồi!”

Tiếng gọi trẻ con vang lên.

Ta giật mình, ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh ướt đẫm khắp người, tim đau nhói.

Ngẩng đầu lên, ánh nắng chiếu qua song cửa, soi sáng mái nhà tre xanh biếc.

Cúi đầu xuống, bên cạnh chiếc giường gỗ đơn sơ, một tiểu tử xinh xắn như ngọc đang bò.

Hai tay cậu bé bám lấy tay ta, đôi mắt sáng ngời nhìn ta chằm chằm.

“Cô cô, sao lúc gặp ác mộng, người lại siết tay chặt như vậy, người xem, móng tay của người đâm cả vào lòng bàn tay rồi.”

Ta ngơ ngác nhìn cậu bé, nhìn tiểu tử này rất thành thạo mở tay ta ra, sau đó lấy khăn, nhúng chút nước sạch để lau cho ta.

Nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ này, ta cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được.

Ta nhẹ nhàng giơ tay, vỗ nhẹ lên đầu cậu bé.

03

Ta sống trong một câu chuyện tiên hiệp, bề ngoài mang lớp vỏ nữ chủ đại cường. Cốt truyện xoay quanh nữ chính xếp hạng nhì thiên hạ và nam chính hạng nhất, cùng nhau vượt qua khó khăn và gặp gỡ ở đỉnh cao.

Ta là sư tỷ cùng môn phái với nữ chính, tu vi thấp kém, linh lực yếu ớt.

Khi nữ chính vào môn phái, ta ghen tị với nhan sắc của nàng ấy và cố gắng đè ép nàng ấy, nhưng lại bị nam chính đáp trả tàn nhẫn.

Sau đó, ta dựa vào thân phận lò luyện đan, cố gắng quyến rũ nam chính, nhưng bị cả hai người họ nhìn thấu mọi mưu đồ, cuối cùng ép ta phải gả cho một kẻ ăn mày.

Tin tốt là kẻ ăn mày này thực ra lại là một tiềm năng. Đừng nhìn hắn có vẻ thảm hại, thật ra hắn chỉ đang giả vờ, hắn chính là giáo chủ ma giáo.

Tin xấu là hắn là đại phản diện nam phụ, hắn ghét ta đến mức muốn nghiền nát xương ta, và sẽ tự bạo vì tình yêu.

Kiếp trước, sau khi ta chết, hệ thống đã cho ta một cơ hội tái sinh.

Vì vậy, ta đã suy ngẫm kỹ càng và quyết định rằng:

Kiếp này ta muốn—thiên hạ!

Ta muốn—nam nhân!

Ta muốn—giành lại tất cả mọi thứ!

Sau khi tái sinh, ta cũng chỉ mạnh mẽ được một ngày, rồi phát hiện ra thân thể lò luyện này thật sự chỉ đẹp chứ không dùng được.

Mỗi khi tu luyện, linh khí lại thoát ra.

Vì vậy, ta tính toán, từ lúc này đến khi cốt truyện bắt đầu còn hai mươi năm nữa.

Bách Lý Diêu, kẻ phản diện, vẫn còn là một đứa trẻ. Theo thời gian, hắn sắp bị cha hắn, người giàu có quyền thế, vứt bỏ.

Ta nhớ rất rõ.

Kiếp trước, Bách Lý Diêu chỉ có một lần tỏ ra nhẹ nhàng với ta, đó là ngày hắn lén lút nhìn nam nữ chính hôn nhau.

Hắn say khướt trong vườn, khuôn mặt đẹp như ngọc dưới ánh trăng khiến lòng ta dao động, trái tim lặng yên suốt mười mấy năm bỗng dưng dậy sóng.

Ta nhẹ nhàng bước tới định khoác áo cho hắn, nhưng hắn lại nắm chặt lấy tay ta.

Đôi mắt say mờ mịt nhìn ta, đầu ngón tay lạnh buốt chạm vào má ta:

“Mặt nghiêng của ngươi có chút giống Dao Dao.”

“Ta là con trai ngoài giá thú, từ nhỏ bị cha ruồng bỏ, lang thang khắp nơi, Dao Dao đã cho ta một bát cháo khi ta sắp chết đói, từ đó ta yêu nàng và cả đời không đổi lòng.”

Con tim đang rung động của ta bỗng chốc tan nát.

Ta nắm lấy tay hắn, mỉm cười: “Diễn vai thế thân, một giọt ngọc trai.”

Nghĩ đến việc hắn điên cuồng vì tình yêu, ta không thể không muốn xem trò cười của hắn, và nhất định phải chinh phục hắn!

Thay vì tự mình cố gắng, chẳng bằng mượn sức người.

Vì vậy, sau khi tái sinh, ta lập tức từ bỏ thân phận đệ tử tiên môn, bỏ trốn xuống núi.

Ta nấp ở góc tường của phủ Bách Lý suốt mười mấy ngày.

Cuối cùng, khi Bách Lý Diêu bị đá ra ngoài, ta đã dùng một cú trượt chân tinh tế để đỡ lấy hắn.

Ta nuôi hắn, từ đó đã năm năm trôi qua.

04

Kế hoạch ban đầu của ta là thay thế nữ chính, trở thành bạch nguyệt quang của Bách Lý Diêu, đợi khi hắn trưởng thành thì giả chết bỏ trốn, kích thích mâu thuẫn giữa hắn và nam nữ chính.

Nhưng dường như kế hoạch của ta không suôn sẻ lắm.

Vì ta rất lười biếng và thường xuyên cáu kỉnh, không khác gì một bạch nguyệt quang dịu dàng và hiền thục.

Bách Lý Diêu từ nhỏ đã phải đảm nhiệm việc chặt củi, nấu ăn, rửa bát. Lông mày của hắn đã sớm đầy những phiền muộn chỉ dành cho những người trung niên.

Còn ta, chỉ vì một cơn ác mộng mà lại kéo tai hắn ra để đánh.

Bách Lý Diêu chớp chớp mắt, nức nở: “Cô cô, mỗi lần người gặp ác mộng đều đánh con.”

“Làm nũng vô ích,” ta ác độc lật hắn qua, ôm ngang người đặt lên đùi, “Trong mơ làm sai cũng không có nghĩa là không phạm lỗi.”

Năm nay Bách Lý Diêu mới mười tuổi, thân hình nhỏ nhắn, mềm mại.

Có lẽ vì kiếp này hắn không phải chịu cảnh lang thang, tính cách của hắn khác hẳn so với kiếp trước.

Kiếp trước, hắn luôn im lặng, bề ngoài điềm đạm, nhã nhặn, nhưng trong lòng lại vô cùng cố chấp.

Kiếp này, ngoài việc thỉnh thoảng lộ ra vẻ mệt mỏi và tê liệt của người trưởng thành, hắn còn khá vui vẻ và hoạt bát.

Ta đánh “bốp bốp” vào mông hắn, rồi lật người xuống giường.

Ta kéo hai cái đòn gánh từ dưới giường ra, chuẩn bị ra ngoài.

Bách Lý Diêu lăn tròn trên giường, quấn mình trong chăn, lén lút nhìn ta: “Cô cô, hôm nay người lại đi bán bánh nướng, bao giờ người về?”

Ta không nhịn được mà xoa đầu hắn: “Tối nay, ta sẽ mua cho ngươi một ít quà.”

Mắt Bách Lý Diêu sáng lên, nhưng rồi nhanh chóng tối lại.

“Người lần trước nói sẽ tặng con quà, nhưng chỉ hái được hai cọng cỏ đuôi chó ven đường.”

Ta ho khan vài tiếng vì ngượng ngùng: “Cỏ đuôi chó thì sao? Một cái để chơi, một cái để cắn.”

Bách Lý Diêu không hài lòng nói: “Người có phải coi con là con mèo mà người từng nuôi không?”

Ha ha, cho ngươi ăn là tốt rồi, so với mèo ngươi cũng xứng sao?

Ta liếc mắt về phía hắn mà hắn không thấy.