22
Các tướng sĩ cùng nhau hô to: “Thủ lĩnh Sa Kha đã chết, các ngươi nên mau chóng đầu hàng!”
“Thủ lĩnh Sa Kha đã chết, các ngươi nên mau chóng đầu hàng!”
“Thủ lĩnh Sa Kha đã chết, các ngươi nên mau chóng đầu hàng!”
Trong nháy mắt mặt đất trở nên im lặng, chỉ còn lại lá cờ bay phấp phới.
Ngay sau đó, tiếng hoan hô vang động bầu trời.
“Thắng rồi!”
“Chúng ta thắng rồi!”
“Ha ha ha ha……”
Quân địch trốn thì trốn, hàng thì hàng.
Cửa thành mở rộng, ta như người điên lao tới, níu lấy chân của Chu Lộc vội vàng hỏi: “Tuyết Sinh đâu? Tuyết Sinh đâu?!”
Chu Lộc cúi người, nắm chặt tay của ta: “Không sao cả, con không sao cả.”
Không sao mới là lạ!
Nếu vết thương kia sâu thêm một chút nữa thì cánh tay phải cũng mất luôn!
Hơn nữa, lão đại phu ở y quán đã nói, cho dù có chữa khỏi thì cũng không thể ra chiến trường được nữa, sẽ bị run tay.
Ta nấc một tiếng, khóc nức nở.
Con gái của ta…
Nhưng Chu Tuyết Sinh rất vui vẻ: “Không sao đâu mẹ. Cũng không cần phải đánh trận nữa, bọn man di thua rồi! Ha ha ha ha!”
Con bé rất sung sướng, lúc trị thương cũng không chịu ngồi yên, tay còn đang buộc thanh nẹp đã muốn cùng người khác đi uống rượu mừng.
Từ miệng của Chu Lộc biết được, người man di vốn muốn giương đông kích tây.
Hơn một nửa cánh quân ở phía trước bày ra thế muốn cùng nhau đồng quy vu tận, non nửa còn lại đi đường vòng ra sau muốn đánh hạ thị trấn một cách nhanh chóng, rồi đánh thẳng đến huyện lị giàu có ở phía sau.
Quân địch định chờ sau khi quân ta bị mắc mưu, sẽ lặng lẽ rút bớt một cánh quân chạy đến viện trợ giúp công thành.
Triệu Giang khám phá ra mưu kế của quân địch, tương kế tựu kế, giả vờ trúng kế, đợi khi quân địch rút bớt binh lực, liền tập hợp một đội quân hùng hậu đánh trực tiếp vào đô thành của bọn man di. Đồng thời phái Chu Lộc dẫn theo năm vạn tướng sĩ chạy đến đây chặn giết quân địch.
Trận chiến này đánh thật đẹp, Chu Tuyết Sinh nhiều lần lập được đại công, được đề bạt lên chức Giáo úy.
Là Giáo úy trẻ tuổi nhất trong quân doanh.
Con bé mới có 14 tuổi.
Chờ đến khi người thay thế được triều đình cử đến nơi, đại quân khải hoàn hồi triều.
Trên đường đi, ta bảo Chu Lộc dẫn ta đi gặp Triệu Giang.
Hắn nhận ra ta là Công chúa An Huệ.
Ta cũng nói ra thân phận của mình với Chu Tuyết Sinh, nó trừng lớn mắt: “Tốt lắm, con sẽ sớm được sống một cuộc sống giàu sang phú quý rồi!”
Ta dí trán nó: “Đừng có vui mừng quá sớm.”
Mặt con bé tối sầm lại: “Mẹ, con có thể dẫn theo bọn Tiểu Cương cùng trở lại kinh thành không?”
“Đương nhiên.” Ta nhìn Chu Lộc đang ở bên ngoài xe ngựa “không phải cha con cũng mang theo rất nhiều thúc bá cùng trở về đấy sao?”
23
Ta cho rằng con gái của ta nên hưởng phúc rồi.
Chỉ cần nó không gây sự làm loạn, phóng hỏa giết người, ta là mẹ ruột của nó, đương nhiên sẽ che chở cho nó.
Ta biết Chu Tuyết Sinh rất hoang dã, nhưng không ngờ nó lại hoang dã đến mức ta không ngờ tới được.
Trước mặt mọi người nó lại dám đùa giỡn người con trai Trạng Nguyên tài giỏi được nuôi dạy bằng tất cả tâm huyết của thế gia đại tộc.
Lúc Chu Lộc kể cho ta nghe giống như đang kể một câu chuyện cười, ta suýt chút nữa tức hộc cả máu.
Chu Tuyết Sinh vẫn không biết hối cải, còn nói cái gì mà: “Thật sự hắn rất đẹp, còn đẹp hơn hoa khôi của Di Hồng Viện gấp trăm lần!”
Ta bắt hai cha con hắn cùng nhau quỳ trong sân mà suy ngẫm lại.
Kinh thành không thể giống như ở biên ải, tất nhiên cần phải sống thật cẩn thận…
Cẩn thận cái rắm!
Diệp Khuynh người ta đến tận nhà để cáo trạng với ta!
Ta nhức cả đầu, nhìn vào con nhóc nhà quê không sợ trời không sợ đất kia, quất nó mười roi.
Rất tốt, mấy năm tôi luyện trong quân doanh đã trở nên da dày thịt béo, ta dùng hết sức đánh mà sắc mặt nó vẫn y nguyên không thay đổi.
Sau khi bôi thuốc cho con, ta không nhịn được hỏi nó: “Con trêu chọc hắn làm gì?”
Nó rất ngạc nhiên: “Không phải! hôm nay hắn vô cớ mắng con, cùng lắm con cũng chỉ nói lại hai câu thôi, hắn nói không lại liền động thủ đ.ánh người, đương nhiên là con phải đ.ánh lại!”
“Nhưng mà con đ.ánh không lại hắn, chiêu thức cùng với sức mạnh của hắn đều tốt hơn con, nhưng con chạy nhanh! He he!”
Ta chọt chọt trán nó: “Người ta ăn cơm nhiều hơn con mấy năm lận, công tử nhà thế gia đại tộc được học văn võ từ nhỏ, mời thầy giỏi nhất đến dạy, làm sao con có thể đánh thắng được?”
Con bé không phục: “Hừ, con đường đường là Chu Giáo úy, làm sao có thể sợ hắn! Lần này đánh không thắng, con sẽ luyện tập, sẽ có một ngày con đánh thắng được hắn!”
Ta vỗ đầu nó một cái: “Được rồi! Gần đây có thấy đau bụng không? Hoặc là đau ngực?”
Nó lắc đầu: “Không thấy.”
Dường như nghĩ đến cái gì, nó lại gần, gương mặt chờ mong: “Mẹ ơi, có khi nào cả đời này con đều không đến nguyệt sự không?”
Ta lạnh mặt lườm nó.
Vẻ mặt nó đau khổ: “Nghe mẹ dạy nhiều lần như vậy, cảm thấy đến nguyệt sự thật phiền phức mà…”
“Tốt nhất là lúc nào con cũng phải chú ý đến cho ta…”
“Biết rồi, biết rồi…” Con nhóc bỏ chạy mất dạng.
Ta: “…”
Đứa nhỏ này không thể dạy được cái gì hết!
24
Quả thực là Chu Tuyết Sinh khiến cho ta ở kinh thành không ngẩng đầu lên được!
Thế mà lại mở sòng bạc, cược xem nó có thể hôn được Diệp Khuynh hay không!
Chu Lộc nói: “Ta cũng đặt cược, cược con trai ta chắc chắn làm được!”
Ta: “…”
Ta chộp được nó, bắt quỳ trong sân: “Tại sao lại mở cá cược?”
Nó lý lẽ ngay thẳng nói: “Muốn kiếm thật nhiều tiền để đưa cho Tô đại nương và các quả phụ khác!”
Ta rống lên: “Ta đã làm rồi!” Móc đến mức phủ Công chúa gần như rỗng tuếch!
“Còn muốn mở cửa tiệm cho bọn Tiểu Ngộ để bọn hắn lấy vợ!”
“Con…”
Ta không còn gì để nói, đành mặc kệ nó vậy.
Khá lắm, thành công!
Tiền còn chưa cầm nóng tay, đã bị thu mất.
Diệp Khuynh cũng xong luôn.
Chu Tuyết Sinh đào của hắn một lớp da.
Diệp Khuynh cũng không hổ là lớn lên từ thế gia đại tộc, không chịu thiệt nửa phần.
Không chịu thiệt cũng được, ta chỉ sợ cha mẹ của hắn muốn bóp chết Chu Tuyết Sinh.
Bèn cố ý đến nhà chào hỏi cha mẹ của Diệp Khuynh.
Đầu tiên là chân thành xin lỗi, sau lại phê bình Chu Tuyết Sinh thực sự ngang bướng, cuối cùng nói con bé có trái tim ngây thơ đơn thuần…
Diệp phu nhân cười không ngừng: “An Huệ, Tuyết Sinh rất giống ngươi lúc còn trẻ.”
Ta bĩu môi:”Vô pháp vô thiên đúng không?”
Diệp thừa tướng nói: “Công chúa yên tâm, đều là những đứa trẻ biết chừng mực, chúng ta không trách Tuyết Sinh, hắn là một đứa trẻ lương thiện, nhiệt tình, Diệp Khuynh có thể tiếp xúc nhiều hơn với người như vậy cũng là một điều tốt.”
Tốt lắm, thời điểm ta trở về phủ, Diệp Khuynh cũng vừa mới đến.
Nói đạo lý một hồi, Chu Lộc ngồi nghe mà choáng váng đầu óc.
Ta nghĩ đúng là đứa nhóc hoang dã này nên bị kiềm chế một chút, không mong nó học cao hiểu rộng, chỉ cần bớt ở trước mặt khiến chúng ta chướng mắt là được. Chỉ là có chút đồng cảm với Lưu phu tử.
Nhìn con bé trở về với đôi tay đỏ ửng, ta và Chu Lộc trốn vào một góc cười trộm, Khổng ma ma thì đau lòng, luôn miệng mắng Lưu phu tử độc ác tàn nhẫn.
Chu Tuyết Sinh thực sự không phải là người có thể chịu thiệt, thế mà lại đi trộm quần lót của Diệp Khuynh.
Chúng ta không dám ra ngoài, sợ ở trên đường bị người ta ném trứng thối.
Con nhóc hoàn toàn không ý thức được địa vị trong kinh thành của Diệp Khuynh.
Ta hỏi nhỏ đám Tiểu Hổ, tại sao không ngăn cản nó?
Bọn hắn nghệt mặt ra: “Mẹ nuôi, vốn dĩ hắn định lôi kéo chúng con lấy trộm toàn bộ quần lót của Diệp Khuynh, treo lên khắp kinh thành…”
Ta: “…”
Phạt quỳ thôi, phải phạt quỳ, ngay trong đêm ta thỉnh vị Quan Âm Bồ Tát kia về phủ, phạt quỳ trước mặt ta nửa canh giờ… cân nhắc một chút, một khắc thôi!
Có đôi khi Chu Tuyết Sinh dậy từ lúc trời chưa sáng, hơn nửa đêm cũng chưa thấy về nhà, cũng không biết đã làm gì cả một ngày.
Chu Lộc đi uống rượu ở khắp nơi, về đến nhà là đem Chu Tuyết Sinh ra khen lấy khen để.
“Con ta rất giỏi giang!”
“Con ta rất dũng mãnh!”
“Con ta dụng binh như thần!”
“Con ta…”
Cũng không biết cái đồ đần này có nghe ra được người ta đang châm chọc chế giễu hay không.
Ta không hỏi.
Chỉ cần ta không hỏi, vậy thì sẽ không bị tức chết.
25
Đông chí, chúng ta đi chùa Hộ Quốc ăn cơm chay, thuận tiện cũng lập mấy bài vị trường sinh, quyên chút tiền nhang đèn.
Lúc đang thưởng thức bữa ăn, Chu Tuyết Sinh chạy vào nhanh như cơn gió: “Mẹ! Mẹ! Diệp Khuynh… Diệp Khuynh cũng bị người ta cướp đi làm áp trại phu quân rồi!”
Lộn xộn cái gì vậy?
Ta phái hộ vệ trong phủ đi xem, hộ vệ trở về bẩm báo Diệp Khuynh đang ngâm mình trong hồ, toàn thân nóng hổi, hai má đỏ bừng, đã bất tỉnh nhân sự.
Ta vội vàng đưa người trở về Diệp phủ.
Trở lại phủ Công chúa, ta cứ cảm thấy mình đã quên mất điều gì đó.
Nhìn thấy ván giặt đồ, ta đột nhiên nhớ ra, đã quên mất Chu Lộc.
Thật là, cuộc sống của ta không thể yên ổn được quá hai ngày.
Chu Tuyết Sinh đẩy Diệp Khuynh xuống hồ, khi trở về cầu xin ta đi mời ngự y, còn không biết xấu hổ mà châm chọc thêm một câu “đường đường là quan Trạng Nguyên mà lại không biết bơi”.
Diệp Khuynh bị sốt cao, hôn mê bất tỉnh.
Ta xách con bé tới Diệp phủ xin lỗi, để nó quỳ trong sân chờ đợi.
Diệp Khuynh tỉnh thì trở về cùng với ta, nếu không thể tỉnh lại, vậy tự mình cắt cổ đền cho người ta một mạng!
Cha mẹ Diệp Khuynh bị dọa sợ, tiến lên muốn đỡ dậy.
Ngược lại nó rất thành thật, trực tiếp dập đầu nhận sai: “Là do tiểu tử lỗ mãng, xin Diệp thừa tướng và Diệp phu nhân trách phạt, nếu như Thị lang đại nhân có điều gì bất trắc, tiểu tử xin lấy một mạng đền một mạng.”
Chu Lộc ở bên cạnh cũng không ngừng xin lỗi, ngăn cản cha mẹ Diệp Khuynh tiến đến đỡ nó.
Diệp Khuynh không sao, nhiệt độ đã giảm.
Chu Tuyết Sinh vào trong nhìn hắn một lần, lại xin lỗi cha mẹ Diệp Khuynh một lần nữa, mới trở về cùng với ta.
Về sau đã kiềm chế tính tình hơn một chút.
Mặc dù, vẫn y như cũ khiến ta không có mặt mũi đi tham gia bất kì yến hội nào.
26
Chu Tuyết Sinh có gì đó hơi khác, cũng không biết là bắt đầu từ khi nào, khi trở về nhà, trong mồm lúc nào cũng lải nhải nói về Diệp Khuynh.
Nói võ công của Diệp Khuynh giỏi, tay nắm tay dạy nó luyện kiếm; kể Diệp Khuynh đã dẫn nó đi chơi ở chỗ nào; nói Diệp Khuynh đã đưa cho nó cái gì, còn lấy ra khoe khoang ——; kể Diệp Khuynh dạy rất nhiều đạo lý, còn đọc được vài câu cho chúng ta nghe.
Cái gì mà “đàn ông không được xuống phòng bếp”, cái gì mà “nếu ngươi dám, ta sẽ trừng phạt ngươi”, cái gì mà “làm chim trên trời, làm cây dưới đất”.
Ta nghe cũng không hiểu được mấy câu, chỉ biết đứa trẻ này sợ là đã động tâm. Trong nhất thời không biết nên vui hay nên buồn.
Ta kể cho Chu Lộc, có thể con trai của chúng ta muốn lập gia đình.
Chu Lộc: “Diệp Khuynh?”
Ta gật đầu.
Chu Lộc bày ra vẻ mặt khó chịu: “Ánh mắt Diệp Khuynh nhìn con trai ta rất đáng để xem xét.”
Ta suy đoán: “Có phải Tuyết Sinh đã vô tình để lộ bản thân là con gái không?”
“Có khả năng.”
Ta dừng lại một chút rồi nói: “Chúng ta luôn coi nó giống như con trai mà nuôi dưỡng, nếu người khác biết… thì có tính là vi phạm lời nói của lão đạo sĩ kia không?”
“Chắc là… không đâu?”
Bởi vì trong lòng ta lo lắng bất an, cho nên hết mực cẩn thận từng li từng tí, lúc nào cũng cảnh giác đề phòng.
Lúc Chu Tuyết Sinh đến nguyệt sự, suýt chút nữa làm chúng ta sợ chết khiếp.
Cũng may, chỉ là sợ bóng sợ gió một trận.
Có điều thời gian đó chúng ta trải qua không mấy dễ chịu.
Khổng ma ma thường ngày luôn luôn nhìn Chu Tuyết Sinh với vẻ mặt yêu thương hiền từ, nay cả ngày cau màu đau lòng, gặp chúng ta lần nào là mắng lần ấy.
Bà là nhũ mẫu của ta, ta không thể phản bác nửa câu.
Mỗi ngày ta và Chu Lộc đều ỉu xìu mệt mỏi, chỉ cần nhìn thấy Khổng ma ma là vội vàng né tránh, lại không thể nói rõ ra số mệnh của Chu Tuyết Sinh, sợ bà lớn tuổi rồi sẽ thêm lo lắng, chỉ có thể ngày đêm chịu đựng.
Chu Tuyết Sinh đúng là không tim không phổi, suốt ngày cười ha ha, thỉnh thoảng còn gọi ma ma tới để đối phó với ta, không cho ta dạy dỗ nó.
Có một ngày, vẻ mặt Chu Tuyết Sinh rất nghiêm trọng nói cho chúng ta biết, Diệp Khuynh bị hồ ly tinh chiếm đoạt thân xác.
Ta: “…”
Nó miêu tả một chút những biểu hiện gần đây của Diệp Khuynh.
Ta: …thật giống một con chim công xinh đẹp đang xòe đuôi*!
(*câu gốc là Khổng Tước khai bình: chim công xòe đuôi – loài chim này chỉ kết đôi duy nhất một lần trong đời, khi chim công đực muốn tán tỉnh con mái, chúng sẽ xòe chiếc đuôi xinh đẹp của mình để thu hút sự chú ý của con mái)
Chu Tuyết Sinh đấm một quyền vào lòng bàn tay: “Ngày mai con sẽ đi chùa Hộ Quốc!”
Ta: “…” Đồ đần!
Thậm chí ta còn muốn nói cho Diệp Khuynh: cứ tấn công trực tiếp đi, đừng làm thơ làm gì, cũng đừng tặng hoa tặng đèn gì đó, chỉ lãng phí thời gian.
Không ngờ ta đã đánh giá quá cao Diệp Khuynh, đánh giá thấp Chu Tuyết Sinh.
Hóa ra tên tiểu tử ngu ngốc kia không hề biết việc Chu Tuyết Sinh là nữ.
Ta và Chu Lộc núp ở bên dưới cửa sổ phòng của Chu Tuyết Sinh hai mặt nhìn nhau.
Chúng ta đang đi dạo thì đột nhiên trông thấy có người băng tường vượt qua nóc nhà mà đến, trong vô thức liền trốn đi, lại nghe thấy lời nói không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa, Diệp phu nhân còn đến gặp ta kể mấy câu chuyện vụn vặt trong nhà, sau đó nói bóng nói gió: “Tuyết Sinh đã thích ai chưa?”
Đại khái là nó thích con trai ngươi, nhưng ta cũng không thể nói rõ, liền ám chỉ: “Nó thường xuyên đi chơi cùng với Diệp Thị lang.”
Nàng lại hỏi: “Vậy đã có hôn ước với ai chưa?”
Ta lắc đầu: “Vẫn còn nhỏ, đến mười tám tuổi rồi tính.”
Diệp phu nhân buồn bã ám chỉ với ta: “Khuynh nhi nhà ta cảm thấy Chu Giáo úy là người tài hiếm có, rất ngưỡng mộ hắn…”
Sau đó, chắc là nàng không nói nổi nữa, xấu hổ đứng ngồi không yên.
Thật đáng thương cho tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ, khiến cho một người từng là hình mẫu điển hình của quý nữ nhà hào môn trong kinh thành, lại phải đến nói với ta những điều kinh hãi thế tục như thế này.
Ta cười nói: “Con cái tự có phúc của con cái, cứ để tùy bọn nó đi.”
Nàng vui vẻ rời đi.
27
Khổng ma ma vô cùng vui vẻ nghênh đón bà mối.
Ta đang lo lắng có phải trong lúc nào đó đã lỡ miệng nói lộ ra ngoài, để người ta biết Chu Tuyết Sinh là con gái hay không. Trước tiên bà mối khen ngợi Chu Tuyết Sinh, dùng những từ như…
Ngọc thụ lâm phong?
Nhân trung long phượng?
Ta và Chu Lộc: “…”
Khổng ma ma tức giận đến mức khóc lóc ầm ĩ, như thể nếu ta không đưa ra một lời giải thích thì bà sẽ khóc cho đến chết.
Ta đếm đầu ngón tay nhẩm tính, Chu Tuyết Sinh đã mười tám tuổi năm tháng mười hai ngày, tuổi mụ là mười chín.
Chắc là, có thể tuyên bố rộng rãi con bé là nữ… rồi nhỉ?
Ta vội vã tiến cung, cầu Hoàng đế một đạo thánh chỉ, lại vội vội vàng vàng trở về.
Còn chưa kịp đưa thánh chỉ cho Khổng ma ma xem, Diệp Khuynh đã đến ngay đằng sau.
Nhìn hắn có vẻ như đã bị chấn động quá mức, thần trí có chút không rõ ràng, nhưng vẫn nhớ đến việc cầu xin ta gả Chu Tuyết Sinh cho hắn.
Lại nhìn sang bộ dạng ngốc nghếch của Chu Tuyết Sinh ở phía bên kia…
Hứa, hứa, hứa, tranh thủ thời gian mau chóng gả đi, mắt không thấy thì tim không phiền.
Tốt quá, lại có thêm Diệp phủ cùng mất mặt.
Có lẽ hai nhà chúng ta là những thông gia qua lại với nhau thường xuyên nhất. Có đôi khi còn cùng nhau đón lễ tết.
Cha Diệp nói: “Chúng ta không cần tranh chấp với mấy đồ đần. Con cái chúng ta là những đứa trẻ tốt nhất.”
Ta gật đầu cười to: “Đúng là như vậy!”
Có lẽ là do những câu chuyện ta kể về cuộc chiến ngoài biên ải đã truyền cảm hứng cho Hoàng đế, hắn không hề cách chức của Chu Tuyết Sinh cho dù nó là nữ.
Đại Hạ đã phát triển rất tốt, Hoàng đế cùng với các quan lại chăm lo quản lý, dân giàu nước mạnh, phong tục của dân chúng cũng ngày càng cởi mở.
Thời gian trôi qua, đã có những nữ phu tử học thức uyên bác, có nữ tử võ công cao cường gia nhập quân đội, càng ngày càng có nhiều nữ tử tiếp bước người đi trước, ra sức vì nước.
Thật tốt.
Diệp Khuynh cũng không quản thúc Chu Tuyết Sinh quá nhiều, chỉ là ở bên cạnh, che chở, để nó phát triển mạnh mẽ giống như một bụi gai.
Mà con gái của ta, đã luyện thành thuận tay trái.
Nó dùng tay trái cầm cây thương với chùm tua đỏ, dẫn đầu Ngự lâm quân, chống lại phản quân còn sót lại do con trai của Dụ vương tập kết đến bao vây hoàng cung.
Diệp Khuynh cũng kịp thời dẫn viện quân tới, sau khi mọi chuyện kết thúc, hắn run rẩy ôm chặt lấy Chu Tuyết Sinh.
Đồ ngốc nhà ta còn vỗ bồm bộp vào lưng của Diệp Khuynh: “Ta không sao mà! Cũng không phải là lần đầu tiên đi đánh nhau, ta đã từng gặp qua mấy chục vạn đại quân, mấy cái tiểu binh tiểu tốt này nhằm nhò gì đâu.”
Ta thật sự muốn nhét cái giẻ lau vào miệng nó, để nó ngậm miệng lại.
Cậu của nó phong cho nó làm Quận chúa —————— Quận chúa Anh Nghị.
28
Chu Tuyết Sinh mang thai, Diệp Khuynh hận không thể dính chặt ở trên người nó.
Cũng không biết có phải Chu Tuyết Sinh đã giác ngộ hay không, cử chỉ trở nên đoan trang…
Đoan trang cái rắm!
Nó vác theo bụng bầu lôi kéo vợ của Triệu Ngọc đi chơi ở tiểu quán**!
(**tương tự như kỹ viện, nhưng là do đàn ông phục vụ)
Diệp Khuynh cùng với Triệu Ngọc đi tìm khắp cả kinh thành, cuối cùng cô vợ đang ở cữ của Lý Tĩnh Tùng tiết lộ tin tức.
Hai người vội vàng đến bắt người của mình về nhà, ta và Chu Lộc cũng vội vàng đuổi theo đến Diệp phủ, lại bị thái độ điên cuồng của Diệp Khuynh dọa cho phải lui ra ngoài.
Chúng ta co cụm ở một bên cùng với cha mẹ của Diệp Khuynh, nhìn Diệp Khuynh giận dữ nhưng không thể bộc phát đang đi qua đi lại ở trong phòng.
Chu Tuyết Sinh ngồi ngay ngắn trên ghế bành, nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt.
Thần sắc… có chút hoảng sợ.
Đột nhiên Diệp Khuynh dừng lại.
Nhìn chằm chằm Chu Tuyết Sinh một lúc, sau đó chạy ra ngoài kéo vào một sợi xích sắt rất nặng.
Chúng ta: !!!
Cái này cái này…
Cha Diệp vội vàng muốn tiến lên khuyên nhủ, Diệp Khuynh đã vứt sợi xích sắt xuống rồi lại chạy ra khỏi phòng.
Lúc này ôm đến một bó dây thừng.
Giống như không hài lòng, lại lấy ra một đoạn đai lưng bằng lụa…
Lặp đi lặp lại mấy lần, sau đó…
Tức giận bật khóc.
Hắn ngồi xổm trên mặt đất, ôm lấy đầu gối, mặt chôn vào cánh tay, lặng lẽ khóc.
Chúng ta: “…”
Chu Lộc: “… ta cũng đã từng bị Chu Tuyết Sinh làm cho tức giận đến bật khóc, khi nó còn bé, đánh thì không nỡ, mắng cũng không nỡ, nó lại cái gì cũng không hiểu…”
Chu Tuyết Sinh đang mơ màng buồn ngủ, lại bị điệu bộ này của Diệp Khuynh làm cho tỉnh lại.
Nó lúng túng một lúc, sau đó từ từ tới bên cạnh hắn, cúi đầu nhìn xuống: “Ngươi làm sao?”
“Khóc thật à?”
“Này, ngươi đừng khóc… chỉ là… chúng ta chỉ đi uống mấy chén trà…”
“Chỉ ngồi ở xa xa xem người ta nhảy múa…tên Triệu Ngọc kia mắng nàng ấy, ta mới rủ nàng đi giải sầu một chút…”
“Sau này ta sẽ không đi nữa được không? Diệp Khuynh, ngươi đừng khóc mà…”
“Không phải…” Diệp Khuynh nhỏ giọng nói.
“Cái gì?”
“Không phải ta không cho nàng đi” hắn ngẩng đầu nhìn Chu Tuyết Sinh “nàng muốn đi đâu thì nhớ báo trước với ta một tiếng, ta tìm không thấy nàng, rất lo lắng.”
Con ngươi của Chu Tuyết Sinh co lại, chầm chậm giơ tay ôm lấy Diệp Khuynh: “Ta biết rồi, ta sẽ nhớ.”
Ta xoa xoa khóe mắt đau nhức, trừng mắt nhìn Chu Lộc: “Ngươi lại khóc, nó chỉ cần dùng cách này là đã có thể dỗ dành được ngươi.”
Chu Lộc thở dài: “Đều là lỗi của ta, may mà không có việc gì.”
Ta nhìn hai người đang ôm nhau kia, không thể nhịn được cười.
Dù con gái ta có bị muộn một chút, nhưng quãng đời còn lại chắc chắn sẽ an khang hạnh phúc.
Nó xứng đáng với những điều đó!