Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
ÁP TRẠI CÔNG CHÚA- Full Chương 3: ÁP TRẠI CÔNG CHÚA

Chương 3: ÁP TRẠI CÔNG CHÚA

12:29 chiều – 20/05/2024

15

Cẩu Đản dẫn theo Chu Lộc tìm thấy ta lúc đang cùng Tô đại tẩu bày sạp bán đậu phụ, ta đang chửi nhau với bà chủ tiệm vải bên cạnh.

“Con mụ thối tha! Mau súc cho sạch miệng của ngươi đi, ngươi có tin lão nương tới xé nát cái miệng của ngươi ra không!”

Đây không phải lần đầu tiên ta và mụ ta cãi nhau.

Từ đầu, người đàn ông của mụ ta nói mấy lời cợt nhả với Tô đại tẩu, nhưng Tô đại tẩu chỉ buồn bực im lặng chịu đựng.

Sau khi ta đến, hắn bắt đầu trêu chọc ta, thậm chí còn đụng tay đụng chân.

Ta đã từng là thổ phỉ, ta sợ gì hắn?

Ta đánh cho hắn một trận nhừ tử, kém chút thì đập tan luôn cửa tiệm của hắn.

Vợ của hắn khóc lóc om sòm nói ta quyến rũ đàn ông, còn không cho chúng ta dựng sạp hàng ở bên cạnh bán đậu phụ.

Ngày thứ hai ta vác theo một thanh đao đi bán hàng.

Hôm đó bọn họ rất yên lặng.

Thế nhưng không quản được miệng của mụ ta, thấy chúng ta buôn bán tốt, bắt đầu ghen ăn tức ở.

Mắng cái gì mà “chồng chết sớm”, ta không nhịn được, lập tức cãi nhau với mụ ta, nếu không phải Chu Lộc kịp thời xuất hiện, ta còn muốn đến tát vào mặt của mụ ta vài cái!

Chu Lộc không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm ông chủ tiệm vải, lại nhìm chằm chằm khuôn mặt mụ vợ hắn, giúp ta kéo xe ba gác, đưa bọn ta về nhà!

Hai người kia rúc lại một chỗ, co rụt cả cổ, giống y hệt hai con chim cút, hoàn toàn mất đi dáng vẻ phách lối lúc trước.

“Phi!”

Ta nhổ một ngụm nước bọt, ôm lấy Cẩu Đản.

Tô đại tẩu giúp đỡ nấu cơm, chúng ta mời ba nhà trong viện cùng nhau ăn chung.

Bầu không khí rất hòa hợp, tất cả mọi người đều vui vẻ.

Cẩu Đản là mừng rỡ nhất, như con khỉ con nhảy lên trên người cha nó.

Cưỡi trên cổ cha, bắt cha cõng trên lưng, ôm chân bắt cha cùng nhảy dây, nắm lấy quần áo trèo lên người cha…một hồi sau ngủ thiếp đi trong ngực của cha.

Lúc ngủ trên mặt còn vương ý cười, hai tay vẫn nắm chặt vạt áo của cha, kéo mãi không ra.

Ta lau nước mắt, rửa chén bát, dọn dẹp nhà bếp, Chu Lộc bước ra sau khi đã đặt Cẩu Đản vào phòng ngủ.

Hắn ôm ta từ phía sau, dường như muốn khảm ta vào trong ngực.

“A Ninh, ta không nghĩ là nàng…”

“Đi xa như vậy, chúng ta hành quân còn đi hết mười bảy ngày, nàng mang theo con nhỏ…”

Hắn nghẹn ngào: “Chắc chắn trên đường đã chịu không ít khổ sở…”

Ta vỗ vỗ cánh tay của hắn: “Mọi chuyện đều tốt ——”

Bỗng nhiên hắn bế ta lên, vừa hôn vừa đi về phía gian phòng.

Một đêm hoang đường, khi tỉnh lại ngày thứ hai, ta nghe thấy tiếng cười hi hi ha ha của Cẩu Đản vang vọng khắp nhà.

Chu Lộc hấp bánh bao, cho Tiểu Hổ một cái, cho bé con Tôn Minh Châu một cái.

Hai đứa trẻ dường như chưa từng thấy một người đàn ông cao lớn như vậy, cẩn thận từng tí vây quanh hắn, nhìn hắn dạy Cẩu Đản tập võ.

Hai đứa nhỏ nhìn đến quên cả ăn, hai cái bánh bao đều chưa cắn miếng nào.

Ba ngày sau, Chu Lộc trở về quân doanh, hắn đem mấy tháng lương vừa rồi giao hết cho ta, còn nói lần sau sẽ mang của mấy huynh đệ khác về.

Ta cứ nghĩ Cẩu Đản sẽ đau lòng buồn bã, thế nhưng lại không phải.

Tiểu Hổ dẫn nó đi chơi khắp phố, hoàn toàn không thấy nó buồn bã chút nào.

Cũng tốt, như vậy cũng khiến ta yên tâm hơn.

16

Chưa quá nửa năm, Chu Tuyết Sinh đã trở thành đại ca của đám trẻ trong thị trấn.

Vừa ra khỏi cửa đã có một đám lít nha lít nhít đi theo phía sau.

Đám nhóc cũng không hề làm chuyện gì xấu, chỉ chơi đấu vật, chơi con quay, chơi đánh trận giả, đấu cỏ gà, đấu dế.

Thỉnh thoảng cũng sẽ có một vài người mẹ hoặc bà lão dẫn theo con cháu đến cửa cáo trạng.

Nếu Cẩu Đản sai, chắc chắn ta sẽ trừng phạt.

Nếu như không phải mà do bọn họ cố tình đến gây sự thì ta cũng không phải là người dễ bắt nạt.

Ta luôn luôn nhắc nhở con: “Tuy con ăn mặc giống như con trai, nhưng đừng quên, con là con gái, nam nữ cần giữ khoảng cách, không được quá thân mật…”

Chu Tuyết Sinh nhăn mặt: “Mẹ ơi con biết rồi, con sẽ cẩn thận.”

Con nhóc nói sẽ cẩn thận, chính là đi đánh ngã hết toàn bộ đám nhóc kia, khiến cho không ai dám lại gần nó.

Khoảng thời gian đó, người tới cửa cáo trạng đột nhiên gia tăng.

Ta không còn dám nhắc nhở nữa, nó tự biết trong lòng là được rồi.

Ta nói ra lo lắng với Chu Lộc, hắn vừa mới trở lại sau khi hoàn thành một nhiệm vụ.

Hắn cười toe toét: “Quả nhiên là con trai của ta! Chờ đến lúc nó mười tuổi, ta sẽ mang theo nó vào quân doanh!”

Ta: “…”

Dường như Chu Tuyết Sinh biết thân thể mình yếu đuối, cho nên rất chăm chỉ luyện võ, bất kể trời nóng hay lạnh, gà gáy ba tiếng liền dậy, luyện võ xong mới đi ra ngoài chơi.

Đứng trung bình tấn, đánh quyền, múa đao, múa thương, luyện lại vô số lần những chiêu thức mà cha đã dạy.

Còn mang theo đám con nít kia tập võ, làm cung tên, luyện bắn cung.

Lòng ta thương xót: “Tuyết Sinh, không cần phải luyện quá sức như vậy…”

Nó chỉ cười: “Con chỉ cảm thấy, con gái cũng có thể bảo vệ người nhà, thậm chí bảo vệ quốc gia.”

Ta không thể phản bác lại.

Con bé là con gái của ta, nó muốn sống như thế nào, vậy cứ sống như thế.

Có lúc đứng nhìn bọn nhỏ trong sân đang ra dáng luyện võ, ta hỏi: “Mấy đứa luyện võ để làm gì?”

Bọn chúng mồn năm miệng mười.

“Tòng quân!”

“Đánh man di!”

“Bảo vệ đất nước!”

Một đám trẻ con… nhưng đều có chí hướng vĩ đại!

Gần vào đông, bọn man di càng thêm hung hăng ngang ngược, nhiều lần tấn công.

Cũng may thời gian trước đã tăng lên số lượng lính canh giữ.

Bên ngoài lại đánh nhau mấy trận, ta sợ hãi lo lắng, may mà Chu Lộc vẫn còn sống.

Chỉ là mấy huynh đệ đi theo hắn, đã thiếu đi mấy người…

Nhặt thi thể, khiêng quan tài, đưa tang…

Cẩu Đản mơ mơ màng màng theo sát, bảo nó dập đầu, nó sẽ ngoan ngoãn dập đầu. Có đôi khi con bé sẽ hỏi: “Cha ơi, Hoa thúc đâu? Sao con không nhìn thấy Dũng bá bá?”

Bầu không khí trên bàn liền yên tĩnh lại.

Chu Lộc không nhịn được khóc lên: “Trách ta, ta không nên lừa tất cả mọi người tới đây…”

“Ai lừa! Có liên quan gì tới ngươi, đao kiếm vô tình… chúng ta cũng là nghĩ cho con cái, muốn cho chúng một tương lai thật tốt…”

Về sau, Cẩu Đản không bao giờ hỏi nữa.

Chỉ nhiệt tình mời bọn họ ăn cơm, lúc được bọn họ ôm, nó chỉ im lặng ngồi trong lòng… Chu Lộc mang theo chín huynh đệ, bây giờ chỉ còn lại ba người tàn tật trở về, còn lại…

Chu Lộc mang tất cả tiền đưa hết cho bọn họ, để họ mang về cho người nhà những huynh đệ kia, còn tiện thể nhắn: Đợi khi hắn khải hoàn, nhất định sẽ đến dập đầu trước mộ phần của bọn họ báo tin vui.

17

Trong quân doanh cần tuyển một nhóm đầu bếp, giúp đỡ nấu cơm, vận chuyển lương thực, thu dọn chiến trường.

Ta không để ý lắm, cùng Tô đại tẩu thu dọn quán trở về nhà.

Trong gian phòng chỉ còn lại một lá thư.

Phía trên có mấy nét chữ như chó bò vẽ bậy: Mẹ, con đi đây.

Tầm nhìn trước mắt ta tối sầm lại, ngất đi.

Đến khi tỉnh lại, cũng không phân biệt rõ đã là buổi tối hay buổi đêm.

Bởi vì, ta nhớ ra rồi, ta là Công chúa An Huệ.

Vì đuổi theo một người đàn ông không thuộc về mình, ta bị Dụ vương bắt được, hắn dùng Kim Thu và Ngân Hạ để uy hiếp ta, bắt ta phải làm nội ứng bên trong, ta không muốn Kim Thu và Ngân Hạ phải chịu khổ, cũng không muốn phản bội quốc gia, thế nên đã đập đầu vào gốc cây tự sát…

Mà bây giờ, chồng của ta đang ở trong quân doanh, con gái cũng vừa mới gia nhập quân doanh.

Còn ta đã trở thành một người không thể làm gì khác trong tình huống này – một người đàn bà chanh chua, cãi vã, đánh nhau không ai địch lại.

Ta viết cho Chu Lộc một lá thư, nói cho hắn biết Cẩu Đản đã gia nhập quân doanh, muốn hắn chú ý nhiều đến con một chút.

Nhìn qua tờ giấy viết kín những dòng chữ theo thể trâm hoa tiểu khải kia, ta bật cười.

Chín năm, ta đã quên việc mình biết viết chữ.

Ta xé tờ giấy, viết thì có ích gì, Chu Lộc cũng chẳng biết được mấy chữ!

Ta tìm người tiện thể nhắn cho hắn, rồi đi vòng quanh thị trấn quan trọng giáp biên giới này một lần nữa.

Bằng góc nhìn của Công chúa An Huệ.

Năm này, Chu Tuyết Sinh chín tuổi tám tháng mười hai ngày.

Mỗi ngày ta đều lo lắng, ban đên cũng trằn trọc khó ngủ, Tô đại tẩu cũng ráng chống đỡ, quầng mắt mỗi ngày một thêm thâm đen.

Mặc dù người được phái đi mua đồ trong quân doanh đã truyền ra tin tức, nói cả hai đứa trẻ đều bình an vô sự, nhưng có người làm mẹ nào lại không lo lắng đâu chứ.

18

Vừa mới qua Tết không lâu, Chu Lộc mang theo Tuyết Sinh trở về.

Con bé thay đổi rất nhiều.

Gầy hơn, đen hơn, đôi mắt giống như đã được dòng suối trong gột rửa, trong trẻo đến kinh ngạc, khí thế giống như một cây trường thương lạnh lẽo, vô cùng sắc bén.

Ta kiểm tra nó từ trên xuống dưới một lần, tay vẫn còn tốt, chân vẫn còn ổn, vẫn còn có thể hoạt động…

Lại nhìn vết thương mới kết vảy bên trên cánh tay của con bé, nước mắt không kìm được trào ra.

Ta đường đường là Công chúa của một nước, nhưng con gái từ nhỏ đã không có cẩm y ngọc thực, không có nô bộc hầu hạ thì cũng thôi đi, lại còn phải cẩn thận giấu diếm thân phận nữ nhi
gia nhập quân doanh, phấn đấu cho tương lai.

Ta nắm lấy tay của con: “Tuyết Sinh, chúng ta không trở lại quân doanh nữa, ta mang con về kinh thành, ta là ——”

“Mẹ, Hổ ca, không trở về được.”

Cổ họng ta như bị bóp nghẹt, không phát ra được âm thanh nào.

Lúc này ta mới phát hiện, Chu Lộc đang kéo theo một cỗ xe ba gác, trên xe ba gác có một người nằm.

“Con của ta ——”

Tiếng khóc bi thương của Tô đại tẩu truyền đến từ cổng.

Nàng lảo đảo bổ nhào vào trên người của Tiểu Hổ, hai tay sờ xoạng loạn xạ, giống như đang tìm kiếm bằng chứng con mình vẫn còn sống.

Thế nhưng, không có.

Trên tay của Tiểu Hổ đã xuất hiện những vết bầm tử thi.

Ta nhào qua ôm lấy Tô đại tẩu, muốn an ủi nàng, muốn nói chút gì đó, nhưng cổ họng cứng ngắc, không thốt nên lời.

Thằng bé mới có 14 tuổi…

Vẫn còn là trẻ con…

Âm thanh của Tô đại tẩu dần dần nhỏ lại, nàng nắm chặt lấy bàn tay cứng ngắc của Tiểu Hổ, hai mắt đỏ bừng, trầm giọng hỏi: “Con trai của ta, có dũng cảm không?”

Trong lòng ta rung động kịch liệt.

Âm thanh khàn khàn của Chu Lộc vang lên: “Đứng đầu ba quân!”

“Tốt! Tốt! Tốt!” âm thanh của Tô đại tẩu âm vang, kèm theo tiếng khóc nức nở: “Không bôi nhọ lời dạy bảo của cha nó!”

Trong và ngoài sân vang lên những tiếng khóc thảm thiết.

Sau nghi thức tang lễ đơn giản, Chu Lộc đặt Tiểu Hổ vào một chiếc quan tài mỏng, cùng mấy tướng sĩ khác khiêng lên đi về ngọn núi phía đông thị trấn.

Đó cũng là nơi chôn cất của những huynh đệ khác.

Nơi này có rất nhiều những ngôi mộ lít nha lít nhít dày đặc, mới, cũ, cao, thấp…

Chúng ta dừng lại bên cạnh một ngôi mộ đã mọc đầy cỏ dại.

Ta thấy rõ tấm bảng trước ngôi mộ kia: mộ của Tô Đại Thành, con trai Tô Hổ kính lập.

Đầu óc ta giống như vừa bị bổ một nhát.

Tô đại tẩu chưa bao giờ nhắc tới…

Tiểu Hổ vẫn luôn miệng nhắc đến cha mình, còn nói chờ khi cha trở về có thể cùng Chu thúc thi uống rượu…

Ta đã nghĩ…

Ta vẫn luôn cho rằng…

Ta nhìn qua những ngôi mộ mọc kín khắp núi đồi, tựa như nhìn thấy cát vàng vạn dặm, giáp vàng ngựa sắt, các tướng sĩ nối tiếp nhau hết lứa này đến lứa khác…

Ngay lập tức đôi mắt ta mờ đi vì nước mắt.

Ánh mắt ta run rẩy dừng lại trên người của Tuyết Sinh.

Con bé mới có mười tuổi.

Dáng người thấp bé, vừa gầy vừa nhỏ.

Giờ phút này đang cùng đào đất với cha và các thúc thúc, buồn bực không lên tiếng, hết nhát cuốc này đến nhát cuốc khác.

Cương nghị, nhưng cũng xót thương.

Ta không thể nào mở miệng được.

Tô đại tẩu không muốn trở về, muốn ở lại bên cạnh Tiểu Hổ.

Tuyết Sinh cũng không về, nói là muốn ở lại với người bạn tốt đầu tiên quen được khi mới đến biên ải.

Ta cũng muốn ở lại, nhưng Chu Lộc lại lôi kéo ta về nhà.

Trên đường về, hắn thuật lại mọi chuyện trong vài câu.

Có một nhóm quân địch xông đến tấn công, Trần phó tướng dẫn quân đi giao chiến.

Quân địch rút lui, để lại tân binh dọn dẹp chiến trường.

Lúc đó Tiểu Hổ vẫn chưa chết, bị một tên địch cầm đao đâm vào sau lưng, hắn phản ứng rất nhanh, quay người trở tay cắt đứt cổ họng của quân địch…

Nhưng vết thương sâu tới tận tim, không thể cứu sống.

Khi Chu Tuyết Sinh biết tin, trong lúc con bé chạy từ nhà bếp đến doanh trại quân y, Tiểu Hổ đã ra đi.

Là chính tay con bé lau rửa thân thể, thay quần áo, buộc lại tóc cho Tiểu Hổ.

Ta không dám tưởng tượng lúc đó con của ta đã đau lòng như thế nào.

Ta ôm mặt khóc suốt đêm.

Tiểu Hổ…một đứa trẻ tốt bụng như vậy…

Tô đại tẩu phải làm sao bây giờ…

Nếu là con của ta…ta không dám nghĩ tới…

Ta không dám hỏi tâm trạng của Chu Tuyết Sinh, Chu Lộc cũng không cho ta đến khuyên bảo.

Con bé chỉ ngơ ngác ngồi ở bậu cửa, nhìn ra khoảng sân nhỏ, cứ ngồi như vậy suốt nửa ngày.

Sau khi ở lại ba ngày, Chu Lộc mang theo Chu Tuyết Sinh trở về quân doanh.

Ta cố gắng hết sức mới có thể kiềm chế bản thân không lao tới, giữ người ở lại.

Ta là Công chúa, là Trưởng Công chúa của Đại Hạ, em trai của ta là Hoàng đế!

Ta phải làm tấm gương thật tốt!

Chồng của ta, con của ta nên xung phong dẫn đầu bảo vệ quốc gia!

19

Tô đại tẩu đã vượt qua rất nhanh.

Ta nói: “Đại tẩu, hãy giữ gìn sức khỏe, Tuyết Sinh cũng sẽ là con của ngươi, về sau chúng ta cùng nhau dưỡng lão.”

Nàng nở một nụ cười buồn bã: “Ta không sao, ta sẽ cố gắng sống tốt, ta còn phải sống để thăm nom mộ phần và đốt cho hai cha con hắn ít vàng mã nữa kìa!”

Ngược lại ta khóc đến quay cuồng.

Chu Lộc dùng những vết thương lớn nhỏ khắp người, đổi lấy việc được thăng chức. Từ Bách phu trưởng, đến Kỵ đốc, đến Trung lang tướng.

Hắn chưa từng kêu than vất vả, chỉ nói mọi chuyện đều tốt.

Chỉ là nếp nhăn trên mặt càng ngày càng nhiều, càng ngày càng sâu, chỉ mới ba mươi tuổi nhưng trên đầu đã có rất nhiều tóc bạc.

Làm sao có thể tốt được?

Bản thân đi đánh trận, còn nghĩ trăm phương ngàn kế để bảo vệ cho con…

Tuyết Sinh ở cùng với một đám thiếu niên choai choai trong nhà bếp, vẫn chưa có sự phân biệt rõ ràng giữa nam và nữ.

Con bé rất cẩn thận, cũng chưa phát dục, tinh ranh lanh lợi, vậy mà an toàn trải qua ba năm, thậm chí còn thăng lên Bách phu trưởng.

Con bé cũng chưa từng nói ở trong quân doanh gian khổ, chiến trường khốc liệt, chỉ nói rất thú vị, kể chuyện bản thân phản ứng nhanh thế nào.

Nhưng những vết thương trên người con bé sẽ nói cho ta biết, con gái của ta đã trải qua bao nhiêu gian nan.

Bạn bè của con đổi hết người này đến người khác, con cũng đưa tiễn hết người này đến người khác, dùng bả vai gầy yếu của mình, giúp đỡ khiêng quan tài hạ táng.

Ta nhớ có một lần, con cố ý dẫn về mấy người huynh đệ, giới thiệu từng người một với ta, đây là Tô Hổ, đây là Triệu Ngọc, đây là Đối Dũng…

Ta dừng ánh mắt trên mặt của Tô Hổ một chút, sau đó quay vào phòng bếp nấu cho bọn chúng chút đồ ăn.

Không hề giống.

Có phải con bé nhớ về người bạn cũ khi nghe thấy hai cái tên giống nhau hay không?

Buổi tối hôm đó, đột nhiên Tuyết Sinh hỏi ta: “Mẹ, tại sao tên của bọn họ đều là Hổ, Cương hoặc là Dũng?”

Ta chưa kịp trả lời, nó đã mở miệng: “Là bởi vì cha mẹ của họ hi vọng họ dũng mãnh kiên cường, có thể sống sót trên chiến trường ư?”

Ta sờ đầu của con: “Đúng vậy.”

Ta vẫn luôn che giấu bí mật, nhưng mỗi lần trông thấy hai cha con bị thương lại có chút không nhịn được: “Cuộc chiến này có thể kết thúc không? Bao giờ mới kết thúc?” Nước mắt rơi xuống như mưa.

Chu Lộc sẽ lại ôm lấy ta, kiên định nói: “Rất nhanh thôi, ta sẽ tự bảo vệ mình, con trai cũng sẽ tự bảo vệ mình, nàng đừng sợ.”

Về sau chức quan của hắn cao hơn một chút, lời nói ra càng có sức thuyết phục: “Triệu tướng quân nói, hoàng thượng của chúng ta là một người anh minh, luôn động viên tinh thần, liên tục chuyển lương thảo và trang bị đến cho quân đội, Hoàng thượng muốn tiêu diệt hoàn toàn tộc man di, vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn.”

“A Ninh, rất nhanh thôi, Triệu tướng quân nói lương thực của chúng ta dư dả, cũng đã chỉnh đốn bên trong trấn, sẽ rất nhanh thôi…”

Ta và Tô đại tẩu, cùng với rất nhiều người già, trẻ, lớn, bé xung phong gia nhập vào đội ngũ gia cố tường thành, nấu hồ, vận chuyển gạch và cát đá…

Lên núi đốn củi, chuyển về thị trấn, để thợ mộc gia cố cổng thành…

Cầm cuốc, xẻng, đi đào đất khơi thông hào nước bảo vệ thành…

Ngay cả những đứa trẻ cũng cố hết sức làm những việc trong khả năng của chúng.

Tất cả mọi người đoàn kết trong ngoài, bảo vệ quê hương.

Chúng ta cũng đến y quán để hỗ trợ.

Doanh trại quân y sẽ gửi tới rất nhiều những thương binh đã được xử lý qua, nhưng vẫn cần được tiếp tục chăm sóc cứu chữa.

Mỗi lần như vậy, ta đều rất sợ sẽ nhìn thấy con của ta ở trong số họ.

Nhưng mỗi khi ta nhìn thấy bạn bè huynh đệ của con, ta cũng vô cùng đau lòng.

Bọn họ kể cho ta, Chu Tuyết Sinh rất giỏi giang!

Chu Tuyết Sinh dám chủ động xin một mình đi chiến đấu với tiểu Vương tử của tộc man di! Đánh cho tên rắm thối kia thất bại thảm hại!

Mưu kế của Chu Tuyết Sinh rất bỉ ổi, nhưng thực sự có tác dụng!

Chu Tuyết Sinh ngăn cản giúp ta một đao!

Nếu không phải Chu Tuyết Sinh phản ứng nhanh, kéo ta một cái, có lẽ ta đã chết rồi!

Mẹ của Tuyết Sinh, người có thể làm mẹ của ta không, đã rất lâu rồi ta chưa được nhìn thấy mẹ ta, người ôm ta một cái được không… ta lạnh quá…

20

Đột nhiên có một ngày, trong thành khua chiêng gõ trống, lính tuần tra lo lắng chạy khắp nơi.

“Lên núi! Mau lên núi! Cháy rồi, bọn man di đánh tới rồi!”

Mọi người trong trấn nhanh chóng về nhà lấy những đồ vật quý giá và một chút tài sản, dẫn theo người nhà gấp gáp chạy lên núi.

Mà những người đàn ông, những thương binh còn có thể cử động, còn có một số hộ vệ trong các nhà giàu cũng nhao nhao cầm vũ khí đứng trên tường thành.

Tô đại tẩu cầm theo đại đao của Tiểu Hổ, dứt khoát kiên quyết bước lên tường thành, ta nghĩ một chút, cũng cầm lấy trường đao.

Ta là Công chúa, càng phải có trách nhiệm bảo vệ biên cương.

Trên tường thành không chỉ có ta và Tô đại tẩu là phụ nữ, mà còn có rất nhiều những người phụ nữ khác.

Mỗi người cầm đủ các loại vũ khí, có dao phay, có cây cung gãy đã được sửa lại, có thương Hồng Anh chỉ còn một nửa…

Ánh mắt của các nàng cương nghị, trong đáy mắt tràn đầy hận thù.

Ta bị chấn động rất lâu.

Họ là những người mẹ, người vợ, là con gái…

“Bày trận!” Tướng quân thủ thành hô lớn ra lệnh.

Theo mệnh lệnh của hắn, các tướng sĩ nhanh chóng hành động, các cung thủ trên tường thành khẩn trương kéo căng dây cung, các binh sĩ thì cầm lấy trường thương và các tấm khiên chắn tạo thành một phòng tuyến không thể phá vỡ.

Ta và mấy người Tô đại tẩu cùng nhau ôm những bó mũi tên, khom lưng chạy trên tường thành.

Có người khiêng đá, có người đưa bó củi, có người thì khiêng dầu…

Âm thanh của vó ngựa sắt càng ngày càng gần, mặt đất dường như cũng rung chuyển.

Trong lòng ta thắt lại, khủng hoảng, sợ hãi.

Ta ép buộc mình phải tỉnh táo, vững vàng ôm theo bó tên, nhanh chóng vận chuyển đến nơi quy định.

“Bắn tên!”

Âm thanh xé gió vang vọng trời cao, tiếng giết rung trời.

21

Bốn ngày.

Chúng ta giữ vững được bốn ngày.

Chúng ta đã chống chọi được hết đợt tấn công này đến đợt tấn công khác.

Ngày đầu tiên, nhìn cảnh tượng giống như địa ngục: đâu đâu cũng là máu, là tàn tích, là thi thể, bên tai đều là những tiếng kêu la thảm thiết, những tiếng gào thét đau đớn…

Ta nôn.

Cố ép mình phải ăn mấy chiếc bánh ngô, ép mình phải hành động.

Ta là Công chúa, ta phải xung phong đi đầu!

Ta không thể để cho chồng của ta, con của ta mất mặt!

Quân địch tấn công điên cuồng.

Một số người đã trốn lên trên núi cũng quay trở lại.

Giội dầu nóng, lăn những khúc gỗ lớn, đẩy ngã thang tre, bắn tên…

Thậm chí ta đã có kinh nghiệm phòng thủ, có thể nhanh chóng chạy tới chỉ đạo những người phụ nữ mới gia nhập, những thanh thiếu niên tới góp sức.

Cũng may, tường thành đã được nâng cao, rất kiên cố.

Cũng may, quân địch chỉ là có nhiều người, không có công cụ cỡ lớn để công thành.

Cũng may, đại bộ phận binh lực của quân địch đã bị kiềm chế ở phía trước.

Tướng quân Lý Túc, người chỉ huy quân ngăn địch đã nói, chắc chắn sẽ có một hai đội quân tấn công mạnh mẽ ở phía trước, trong khi đó sẽ có một đội vòng ra sau để cướp bóc chúng ta.

Hắn còn nói, từ sau khi Triệu tướng quân đến, đã rất lâu không có quân địch nào có thể tiến vào trong trấn để hành hung cướp bóc nữa.

Hắn nói, phía trước chắc chắn đang trải qua thời khắc quan trọng, nhất định chúng ta phải chịu đựng, không thể cản trở đại quân!

Tất cả mọi người đều đáp lại hùng hồn và mạnh mẽ: “Người còn, thành còn!”

Cánh tay của ta đau tới mức sắp không nhấc lên nổi nữa.

Ta đã giết rất nhiều người.

Bên cạnh ta cũng bị chết rất nhiều người.

Cũng đã có rất nhiều những người phụ nữ đã chết.

Các nàng cũng có những người muốn bảo vệ.

Có lẽ, các nàng muốn bảo vệ con cái, muốn bảo vệ chồng của mình…

Bọn họ còn muốn bảo vệ ta.

Tô đại tẩu nói: “Ta đến che chắn cho ngươi, ta không thể để lúc con của ngươi trở về không tìm thấy mẹ.”

Những người phụ nữ khác nghe được, kinh ngạc nhìn qua, sau đó nắm chặt thương Hồng Anh đã gãy, đi đến chắn trước người ta.

Ta nhìn qua tất cả mọi người —— rồi quay người đi xuống tường thành.

Đã như thế, vậy để ta đi lấy giúp mũi tên đi.

“Viện quân! Là viện quân!”

Một tiếng hô lớn phá vỡ sự lo lắng.

Ta nhanh chóng quay người, nhìn thấy bên dưới ánh chiều tà, một đội người ngựa khí thế bừng bừng đang chạy nhanh đến.

Người dẫn đầu không ai khác chính là Chu Lộc!