8
Quay về sơn trại, ta vẽ cho mỗi người một bức họa.
Ta cùng bọn họ hái thuốc và đi xuống núi để bán, trở về làng cùng nhau trồng trọt. Hoặc là cầm trường đao cùng Chu Lộc đi săn ở trong núi, cùng với nhóm của hắn xuống núi ăn cướp, lấy được ngân lượng sẽ hộ tống đối phương đi qua khe núi nguy hiểm.
Một lần nọ, chúng ta gặp kẻ khó chơi.
Hộ vệ của thương đội kia người nào người nấy cường tráng, đôi mắt sắc bén như chim ưng, nhìn qua cũng thấy không phải là người dễ chọc.
Chúng ta cầm tiền, theo lệ cũ đưa bọn hắn qua khe núi, nhưng đối phương lại đột nhiên phát động tấn công.
Tuy chúng ta phản ứng nhanh, nhưng võ công không cao, may mắn dựa vào ưu thế thông thuộc địa hình, nên Chu Lộc đã lật ngược được cỗ xe ngựa mà đám người kia đang bảo vệ.
Lúc này chúng ta mới có thể chạy thoát.
Trong quá trình chạy trốn, ta nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ tái nhợt.
Có chút quen thuộc, giống như đã từng gặp qua.
Nhưng ngay sau đó, đột nhiên Chu Lộc nhào tới ôm lấy ta lăn xuống.
Đợi đến khi dừng lại, hắn đã ngất xỉu, trên lưng bị cắm một mũi tên.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn bất chấp sinh mạng để cứu ta.
Hắn đã cứu ta rất nhiều lần, lúc đi săn, bắn chết con rắn độc đang muốn tấn công ta, có tên ác bá tập hợp người ngựa đến để cướp địa bàn, chúng ta liều chết phản kích, hắn cản giúp ta một đao, còn bị gãy chân…
Hắn là một người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất, trọng tình trọng nghĩa, mặc dù là người thô lỗ, nhưng cũng có thời điểm rất tinh tế, có dũng có mưu, có đủ lương thiện.
Ta đã có nhiều kinh nghiệm trong việc chăm sóc người bị thương.
Bôi thuốc, băng bó, đổi thuốc…
Lau người, đút thuốc…
Khoảng thời gian Tết, vết thương trên người Chu Lộc đã gần như khỏi hẳn.
Mọi người tụ tập với nhau, cắn miếng thịt lớn, uống từng bát rượu lớn.
Trẻ con chạy đuổi nhau quanh bàn, phụ nữ ngồi vây quanh một chỗ nói chuyện vui đùa.
Rất hài hòa, rất náo nhiệt.
“A Ninh!”
Cùng với tiếng bát liên tiếp đặt mạnh xuống bàn, đột nhiên Chu Lộc lên tiếng gọi ta.
Ta và Vương tẩu đang kể về mấy tai nạn xấu hổ của bọn trẻ, cười đến mức nghiêng ngả.
Vừa cười vừa quay lại nhìn hắn.
Dưới ánh nến, trông hắn oai hùng giống như một ngọn núi, mặt đỏ không khác gì mảnh giấy hoa Trần đại nương mới cắt hôm nay.
“A Ninh, có muốn gả cho ta không?” Hắn hỏi, hai mắt sáng ngời.
Không khí náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ có tiếng gió đang thổi chầm chậm.
Tim ta đập dữ dội trong ngực.
“Được.” Ta đáp.
Mọi người đang im lặng đột nhiên ồ lên reo hò như núi kêu sóng gầm.
Tiếng vỗ tay chúc phúc, tiếng cười chấn động đất trời.
9
Chu Lộc đặt làm áo cưới, bên trong trại tất cả mọi người cùng nhau sắp xếp trang trí.
Trong tiếng chúc phúc của tất cả mọi người, ta và hắn bái đường thành thân.
Lần đầu tiên hắn cạo sạch râu ria ở trên mặt, lộ ra một khuôn mặt đoan chính, rất đứng đắn, rất nam tính.
Ta hạnh phúc giống như có được cả thế giới.
Cha mẹ của Chu Lộc mất sớm, chỉ còn một người em trai duy nhất đã đi chu du bốn phương, bây giờ không biết đang ở nơi nào.
Những người bên trong sơn trại, đều là người thân của hắn.
Chu Lộc dành nhiều thời gian đi săn bắt và trồng trọt hơn, hắn nói làm thổ phỉ không phải là kế sách lâu dài.
Hắn kể rằng tổ tiên của Chu gia từng là ngự y, bởi vì thượng quan lúc đó không chữa trị được cho Hoàng hậu, khiến Hoàng hậu chết bệnh, Hoàng đế tức giận phán đi lưu đày, suốt đời không được vào kinh.
Chu gia cũng bị liên lụy theo.
Về sau, cha của vị Hoàng đế hiện tại dẫn quân vây thành, sau khi đăng cơ liền đại xá thiên hạ.
Em trai của hắn là Chu Nhạn học được chút y thuật, làm một đại phu chuyên trị bệnh cứu người.
Chu Lộc không có thiên phú học nghề y, cũng không thích đọc sách, lựa chọn học võ.
Vốn dĩ hắn định vào kinh thành thăm lại ngôi nhà tổ, trên đường đi bị thổ phỉ cướp bóc, người anh em lớn lên cùng với hắn bị giết chết.
Hắn chủ động gia nhập vào nhóm thổ phỉ, sau đó báo thù rửa hận, tiếp quản sơn trại, tích cực dẫn dắt những người từng làm việc ác hướng thiện.
Bọn họ không giết người nữa, chỉ cướp một số tiền nhất định, lấy được sẽ phân chia đều cho mọi người.
Lại rủ nhau lên núi đi săn, xuống núi trồng trọt…
Nhưng không phải tất cả mọi người đều hiểu cho nỗi khổ tâm của Chu Lộc.
Lưu tiểu đệ tên thật là Lưu Sơn, trước đây là con trai của thủ lĩnh nhóm thổ phỉ, tận mắt nhìn thấy cha mình bị Chu Lộc chặt đầu.
Hắn giả bộ như mình không biết chuyện gì, yên ổn lớn lên ở trong sơn trại. Sau đó, vào đêm giao thừa, lợi dụng lúc Chu Lộc đang uống rượu mà sơ sẩy, bắt cóc ta lúc đó đang mang thai tám tháng.
Tuyết rơi lạnh lẽo, nước trong hồ đã bị đóng băng.
Con dao găm sáng láng đè lên cổ của ta.
Nếu không phải thân thể ta đang nặng nề, ta thật sự muốn tát cho hắn hai cái.
Thằng nhóc vong ân phụ nghĩa!
“Đại đương gia, lúc đầu ta cũng có cha mẹ yêu thương, cũng có thể có em trai, em gái vui vầy bên cạnh, nhưng tất cả là tại ngươi! Tại ngươi đã giết bọn họ!”
Chu Lộc hoàn toàn tỉnh rượu, gấp muốn nổ cả mắt: “Lưu Sơn, cha mẹ của ngươi có thật sự ân ái không? Mẹ của ngươi thật sự vui vẻ ư?”
“Cha ngươi giết chết cả nhà mẹ ngươi, trắng trợn cướp đoạt mẹ ngươi lên núi, mẹ của ngươi có vui nổi không? Khi đó ngươi đã năm tuổi, thật sự không nhận ra điều gì sao? Ngươi vẫn luôn sống ích kỷ như vậy à?”
“Lúc ta giết chết cha ngươi, mẹ ngươi giống như được giải thoát, cắt cổ tự vẫn, trước khi chết còn cầu xin ta dạy bảo ngươi cho tốt… Hơn mười năm nay, ta đã dạy dỗ ngươi như thế nào?!”
Toàn thân Lưu Sơn phát run, con dao đè trên cổ ta càng ngày càng buông lỏng.
“Không phải như vậy, không phải như vậy…” Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó lại đột nhiên gào lên “Ngươi nói dối! Ngươi lừa ta! Mẹ ta từng nói, bà rất thích cha ta! Bà ấy và cha ta là lưỡng tình tương duyệt!”
Ta có chút không đành lòng, nhưng Chu Lộc lại không chút khách khí: “Bà ấy là mẹ ngươi! Đương nhiên bà ấy sẽ vì muốn ngươi được vui vẻ mà nói dối ngươi!”
Cả người Lưu Sơn chấn động, dường như khó có thể chấp nhận sự thật này, trong vô thức muốn trốn tránh.
Hắn kinh ngạc lùi lại, không ngờ dưới chân bị trượt một cái, lôi theo ta cùng ngã xuống mặt đất.
Ta hoảng sợ hét lên một tiếng, trong vô thức ôm lấy bụng của mình.
Lưu Sơn cưỡng ép thay đổi thân thể, xoay người đệm xuống bên dưới người của ta.
Ta và hắn cùng nhau lăn xuống hồ.
Một tiếng răng rắc phát ra, lớp băng mỏng bị vỡ ra.
Lúc chìm xuống nước, ta nghe thấy một tiếng gầm hoảng sợ vang lên: “A Ninh!”
Nước hồ lạnh lẽo bao vây lấy ta.
Ta sặc một cái, lập tức nín thở, trong bụng truyền đến cơn đau dữ dội.
Ta luống ca luống cuống, liều mạng đập nước.
Một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy chân của ta, cố hết sức đẩy ta lên.
Là Lưu Sơn.
Ta biết hắn chỉ vô ý làm tổn thương ta.
Nếu không, trên đường bắt ta đến bên hồ, cũng sẽ không cẩn thận từng li từng tí như vậy, sợ ta bị va đập hoặc ngã xuống, luôn miệng dặn An tỷ tỷ cẩn thận.
Nếu như không phải vì cú ngã này, có phải cả hai chúng ta đều sẽ bình an vô sự hay không?
10
Ta đau liền ba ngày ba đêm, canh sâm uống hết bát này đến bát khác, cuối cùng trước khi mất hết sức lực, sinh ra một đứa trẻ.
Đứa trẻ không khóc.
Trần đại nương đánh vào mông nó mấy cái, mới nghe được tiếng khóc yếu ớt như mèo con vang lên.
“Tốt, tốt, tốt, khóc rồi, sẽ không sao…”
Ta rơi vào hôn mê.
Con gái của ta tên là Chu Tuyết Sinh.
Bởi vì được sinh ra trong ngày tuyết rơi dày đặc, người cha thổ phỉ tuy cao lớn nhưng không biết được mấy chữ kia của nó, đã đặt cho nó cái tên này.
Ta đặt tên tục cho con là Cẩu Đản.
“Tên xấu dễ nuôi.” Trần đại nương thương tiếc nói.
Cẩu Đản gầy gò nhỏ bé, rất nhiều người khi nhìn thấy nó đều thở dài một cái, nhưng cũng không nói là có thể sống sót được hay không.
Hoàng đại phu nói, nếu nó có thể sống được, về sau sẽ có chút ngốc nghếch.
Chu Lộc rất đau lòng.
Đau lòng cho ta, lại đau lòng cho Cẩu Đản.
Hắn bọc Cẩu Đản vào trong mấy lớp vải bông dày, quấn quanh ngực của mình, đi đâu cũng mang theo.
Che chở ròng rã đến tháng ba, lúc xuân về hoa nở, mới đặt nó ở bên cạnh ta.
Ta vẫn luôn không có sức lực.
Toàn thân lúc nào cũng rét run, phía bên dưới liên tục chảy máu.
Ta vẫn luôn nói với Chu Lộc: “Ta sợ mình không sống được lâu, ngươi nhớ chăm sóc Cẩu Đản cho thật tốt, về sau nếu tìm được người nhà của ta, hãy nói bọn họ đối xử thật tốt với nó.”
Chu Lộc rất đau lòng, sờ lên má của ta, kiên định nói: “Nàng sẽ không chết, hai ngày trước ta lại hái được một cây nhân sâm, Hoàng đại phu nói thân thể của nàng đang tốt dần lên, ông ấy muốn điều chỉnh phương thuốc cho nàng.”
“A Ninh, nàng đừng nói mấy lời này, ta khó chịu lắm… nếu như lúc ấy ta cảnh giác hơn…”
“Ta không nên uống rượu, năm đó ta nên diệt cỏ tận gốc…”
“Nếu như nàng chết, ta sống làm sao đây…”
Ta sờ khuôn mặt râu ria xồm xoàm của hắn, nước mắt cũng chảy ròng ròng: “Được, ta sẽ cố gắng uống thuốc… ngươi đừng nghĩ nhiều, ngươi không sai… Lưu Sơn, chỉ là không hiểu rõ ngọn nguồn… hắn đâu rồi?”
Chu Lộc chôn mặt vào hõm cổ của ta, nước mắt rơi xuống cổ ta nóng hổi: “Lúc nàng sinh con, hắn quỳ bên ngoài viện ba ngày ba đêm, kiệt sức ngất đi, tỉnh dậy lại quỳ, sau khi nàng sinh hạ Cẩu Đản, hắn đến trước mộ cha mẹ dập đầu ba cái rồi bỏ đi, không nói cho ai biết…”
“Hắn… không thực sự muốn làm tổn thương ta, trên đường luôn cẩn thận che chở, lúc rơi xuống nước hắn cũng liều mạng đẩy ta lên…”
Chu Lộc không muốn nghe, cắt ngang lời ta: “A Ninh, chờ Cẩu Đản lớn hơn một chút, chờ sức khỏe của nàng tốt hơn, ta sẽ đi tòng quân, ta muốn kiếm cho nàng cái phong hào cáo mệnh, cho Cẩu Đản một tương lai tốt đẹp, để cho nàng nở mày nở mặt làm đương gia chủ mẫu, cho Cẩu Đản làm thiên kim đại tiểu thư…”
“Ăn, uống, mặc đều có người hầu hạ, có đủ loại dược liệu quý giá…”
Ta vuốt tóc của hắn: “Được, ta đồng ý với ngươi.”
11
Thân thể ta đã bị tổn thương, sợ là khó có thể mang thai lần nữa.
Cẩu Đản chính là huyết mạch duy nhất của ta và Chu Lộc.
Điều dưỡng hồi lâu, tới tận khi tiết trời vào đầu hạ, ta mới đỡ hơn một chút.
Đi bộ không còn phải nhẹ nhàng, nửa đêm không còn đổ mồ hôi đầy người, cũng không còn mới đi hai bước đã thở hồng hộc.
Trong thời gian này, ta chưa từng cho Cẩu Đản bú sữa một lần, tất cả đều là Chu Lộc cùng mấy đại nương bên trong sơn trại chăm sóc cho con bé.
Chu Lộc mua mấy con cừu mẹ vừa mới sinh, vắt sữa đút cho con.
Tất cả mọi người trong sơn trại đều vây quanh nó, nhưng nó vẫn cứ hai ba ngày sinh bệnh một lần.
Bất kể thời tiết nóng hay lạnh, hoặc chỉ vì uống một ngụm sữa dê, cũng bị bệnh mất mấy ngày liền.
Mỗi một lần sinh bệnh, mặt Chu Lộc buồn rười rượi, thậm chí đau lòng đến mức tự tát mình mấy cái, không ngừng mắng do mình tạo nghiệt.
Qua quãng thời gian gập ghềnh, con mèo nhỏ cũng đã lớn hơn một chút. Sáu, bảy tháng biết lật người, hơn mười tháng có thể ngồi vững vàng, hai tuổi mới có thể bước đi ổn định, ba tuổi mới biết nói bập bẹ từng câu.
Toàn bộ người trong sơn trại đều yêu chiều con bé.
Cho nên về sau khi cha con bé dạy nó học võ để rèn luyện thân thể, gặp phải trở ngại nhiều không kể xiết.
Chỉ cần Cẩu Đản nói ngọt một tiếng, cô, dì, chú, bác, ông già, bà già, anh trai, chị gái, em trai, em gái đều sẽ bênh vực, lúc nó bị cha dạy dỗ, đến đứa bé hai tuổi nói còn chưa sõi cũng bảo vệ cho nó: “Đại… gia…không…hung…dữ…với…ca…”
Cẩu Đản luôn ăn mặc như một bé trai, bởi vì lúc trước Chu Lộc xuống núi đã xem tử vi cho con bé.
Nói là nếu muốn để con lớn lên được bình an, thì phải nuôi dạy giống như một bé trai, đợi qua mười tám tuổi, mọi chuyền đều sẽ thuận lợi.
Cho nên rất nhiều người bên trong sơn trại đều nghĩ Cẩu Đản là con trai, một số người biết rõ thân phận của con bé vì để cho nó có thể thuận lợi trưởng thành cũng không hề nói ra.
Cẩu Đản cũng dần dần khỏe mạnh hơn.
Gương mặt tái nhợt vì bị phơi nắng đã chuyển thành màu nâu vàng, cánh tay bắp chân ngày càng có sức mạnh, đôi chân ngắn chạy nhảy di chuyển cũng rất nhanh nhẹn.
Con nhóc lên núi bắt thỏ, trèo cây lấy tổ chim, xuống sông mò tôm, bắt cá, bắt rắn, bắt chuột…
Thật sự là một con khỉ hoang vô pháp vô thiên.
Chu Lộc thường xuyên bị nó chọc cho tức giận đến mức chạy đến trước mặt ta khóc lóc.
“Nàng mau xem Cẩu Đản đi!”
Ta không có cách nào khác là phải đóng vai một người mẹ nghiêm khắc, lấy roi ra đánh theo gia pháp.
Vừa mới giơ tay, Chu Lộc muốn ngăn, Trần đại nương muốn ngăn, Vương tẩu muốn ngăn, ngay cả Hoàng đại phu cũng muốn mắng ta.
Nếu nó phạm sai lầm lớn, ta sẽ xách nó vào phòng dạy dỗ, nếu là sai lầm nhỏ…ta quản không được.
Tất cả đám trẻ con xung quanh đều sợ ta, vụng trộm gọi ta là cọp cái.
Ta: “…”
Nỗ lực của Chu Lộc rất có hiệu quả.
Khi lần đầu tiên Cẩu Đản không hề sinh bệnh cả một mùa đông, hắn khóc lóc một hồi.
“A Ninh, nàng xem, Cẩu Đản có thể sống sót rồi nhỉ?”
Vành mắt ta chua xót, nước mắt rơi xuống, vỗ lưng của hắn: “Đúng vậy, Cẩu Đản sẽ có thể sống tốt. Ngươi là người cha tốt nhất trên thế giới.”
Năm đó, Chu Tuyết Sinh sáu tuổi.
Cha mẹ thương con, sẽ vì con mà tính toán lâu dài.
Chu Lộc nghe ngóng về việc quy thuận triều đình, sắp xếp ổn thỏa cho những người không muốn đi đánh trận, sau đó tiếp nhận chiêu mộ của Lâm Tri phủ, theo đội quân đi xuống biên giới phía Tây Nam, đánh nhau với man di.
Hắn dặn ta yên tâm chờ ở đây, nhờ tất cả mọi người chăm sóc cho ta.
Ta không muốn.
Ta không muốn chờ ở nơi xa xôi này, ngay cả việc sống hay chết cũng phải mất mấy tháng mới có thể biết.
Ta cải trang thành nam giới, cõng theo Cẩu Đản đang buồn bực lên xe ngựa, đi theo đằng sau đại quân.
12
Một đường trải qua bao nhiêu nguy hiểm, khi đến được biên ải, ta tách ra khỏi thương đội đồng hành kết bạn được trên đường đi, lại tiếp tục tiến về thị trấn nhỏ nằm sát biên giới.
Ở trong nhà trọ mấy ngày mới tìm được phòng thuê thích hợp, mang theo Cẩu Đản dọn vào ở.
Ở cùng còn có ba nhà khác.
Nhà Tôn đại ca làm kinh doanh nhỏ một phòng, chủ nhà Vương đại nương một phòng, còn có Tô đại tẩu cũng là đi theo đội quân đến đây ở một phòng khác.
Tôn gia có một cô con gái, nhỏ hơn so với Cẩu Đản; chồng và con trai của Vương đại nương đều đã chết; Tô đại tẩu có một người con trai mười mấy tuổi, chồng cũng đang ở trong quân doanh.
Ta đổi về quần áo nữ, lại quan sát thêm mấy ngày, hỏi thăm Tô đại tẩu làm cách nào có thể truyền lời vào bên trong quân doanh.
Những người ở biên giới tương đối cởi mở, phụ nữ cũng có nhiều người mạnh mẽ, có nhiều người còn là trụ cột trong nhà.
Tô đại tẩu nhanh mồm nhanh miệng, là người lương thiện, có thể tin tưởng.
Nàng ngẩn người: “Ngươi…”
Ta giải thích: “Chồng của ta đi tòng quân, ta không muốn cách hắn quá xa, bèn dẫn con trai đi theo tới đây.”
Nàng quan sát ta, lại nhìn về phía Cẩu Đản và con trai của nàng đang chơi vui vẻ cùng nhau, cả người chợt nhu hòa hơn: “Ta sẽ dẫn ngươi đi, cách một đoạn thời gian ở trong quân doanh sẽ có người được cử ra ngoài mua đồ, nếu muốn gửi tin thì tập trung ở cổng thành…”
Sau khi ta và Cẩu Đản định cư ổn thỏa ở trong thị trấn, không còn việc gì bèn đi xung quanh một chút, muốn tìm việc để làm.
Đáng tiếc, cái gì ta cũng không biết, ngược lại là Tô đại tẩu chủ động tìm ta, bảo ta giúp nàng làm đậu phụ, nàng sẽ trả công.
13
Ta biết bọn man di rất hung ác xảo trá, cũng biết chiến tranh tàn khốc.
Nhưng ta không biết, thị trấn ở cách biên giới những hơn mười dặm, cũng có thể nguy hiểm như vậy.
Nửa đêm có một nhóm địch nhỏ đến xâm lược, sau khi bị quân phòng thủ vây quét, những người trốn thoát đã chạy vào trong trấn.
Trên đường, tiếng cồng chiêng vang lên không ngừng, tiếng binh sĩ la hét, tiếng bước chân, tiếng vó ngựa lộn xộn.
Một tay ta ôm lấy Cẩu Đản đang mở to mắt, một tay nắm chặt con dao nhỏ Chu Lộc đưa, núp ở dưới gầm giường chờ trời sáng.
Ta không thể hoảng sợ.
Nếu ta sợ, Cẩu Đản sẽ càng sợ hơn.
“Á ——”
Tiếng hét của Tô đại tẩu ở ngay phòng bên cạnh truyền đến.
Ta run run, do dự giây lát rồi nói với Cẩu Đản: “Con đợi ở đây, mẹ đi xem một chút rồi sẽ trở lại ngay.”
Cẩu Đản giống như đã bị dọa sợ, ngơ ngác.
Ta can đảm cầm dao nhỏ trong tay, bò ra khỏi gầm giường, dán tai ở trên cửa nghe động tĩnh.
Bên ngoài đang có tiếng đánh nhau.
Ta khẽ mở cửa, từ khe cửa nhìn thấy Tiều Hổ ngày thường giống như con nghé con đang cầm đao đâm vào lưng một người đàn ông có râu quai nón.
Gọn gàng linh hoạt, không hề chớp mắt lấy một lần.
Mà bên cạnh, tất cả mọi người đang cầm theo vũ khí đứng trong sân.
Có Vương đại nương, người hơn năm mươi tuổi, tóc đã điểm bạc; Tôn đại tẩu vác bụng bầu đứng cùng với Tôn đại ca bị què một chân; còn có cô bé con nhỏ hơn cả Cẩu Đản…
Ánh mắt của họ tàn nhẫn, lạnh lùng.
Ta mở cửa, chân mềm nhũn quỳ sụp xuống, tim đập như trống.
Ta nói: “Ta đã biết sau này nên làm như thế nào, cảm ơn mọi người đã dạy bảo.”
Vương đại nương nhìn về phía đằng sau ta, đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Kìa!”
Trong lòng ta nảy lên một cái, nắm chặt con dao quay lại chém về phía sau.
Những người khác cũng nhanh chóng xông tới, khống chế tên man di vẫn còn đang ra sức chống cự.
Bọn họ rất vui vẻ.
Bởi vì bắt được một tên man di còn sống sẽ được thưởng hai lượng bạc, một người chết được bảy trăm văn tiền.
Ta được chia cho chín trăm văn tiền.
14
Chín trăm văn tiền này đều được dùng trên người của Cẩu Đản bị bệnh không dậy nổi, nhưng cũng không tốt hơn chút nào.
Sốt cao, ác mộng, nói mê sảng.
Vương đại nương nói là do bị hoảng sợ, bay mất hồn phách.
Bà ấy niệm chú vài câu rồi vung gạo nếp lên người Cẩu Đản, pha tàn hương với nước cho con bé uống, lẩm nhẩm gọi hồn trở về.
Vẫn không tốt hơn chút nào.
Ta vừa khủng hoảng vừa tự trách bản thân.
Ta không nên khư khư cố chấp đưa Cẩu Đản đến biên ải.
Nếu cha nó biết nó bệnh thành cái dạng này, chắc chắn sẽ đau lòng chết mất.
Đột nhiên con bé thuyên giảm.
Người lúc trước bị chúng ta bắt giao nộp cho quan phủ đã trốn thoát, đến thẳng chỗ của chúng ta.
Hắn mò vào phòng lúc nửa đêm, túm lấy cổ áo ta kéo xuống giường, còn muốn cưỡng hiếp ta.
Ta dùng hết sức lực toàn thân đẩy hắn ngã đập vào ghế, phát ra tiếng động.
Ta có thể chết, nhưng con của ta không thể xảy ra bất cứ chuyện gì!
Thời điểm cánh cửa bị đá văng, có ánh sáng lóe lên, người đàn ông đang xé rách quần áo ta giống như một con thú đột nhiên cứng đờ, máu nóng chảy xuống mặt của ta.
Hắn chết rồi.
Dưới ánh trăng mờ ảo, Cẩu Đản vốn đang ngủ mê man ở trên giường hoảng sợ cầm con dao trong tay, ánh mắt sáng rực.
Con bé đảo mắt nhìn ta: “Mẹ, con đã giết người.”
Ta đẩy người chết ra, muốn đứng dậy an ủi nó.
Tiểu Hổ đã nhanh chân chạy tới, vỗ lưng nó bành bạch, khen ngợi nói: “Nhóc con giỏi lắm! Thật sự rất giỏi! Làm tốt lắm! Còn giỏi hơn cả Hổ ca!”
Ta lo lắng rất lâu, nhưng lại phát hiện sau lần đó, con bé đã thật sự khỏi bệnh.
Vương đại nương nói, đây là vỡ mật, là một chuyện tốt.
Năm này, Chu Tuyết Sinh đã bảy tuổi.