Khi mẫu thân bảo ta và tỷ tỷ lựa chọn giữa việc vào cung làm bạn đọc cùng các hoàng tử công chúa và đi công thục học tập.
Tỷ tỷ ta, vốn dĩ là người sợ khổ sợ mệt lại đứng ra nói:
“Công thục thanh bần, tỷ tỷ sẽ thay muội chịu đựng.”
Ồ, tỷ tỷ ta chắc cũng đã trọng sinh rồi nhỉ?
Kiếp trước, tỷ tỷ không muốn chịu khổ nên đã vào cung, còn ta ở công thục, được Tam Hoàng tử để mắt tới, sau đó được phong làm phi rồi vào cung, chuẩn bị trở thành Hoàng hậu.
Nhưng tỷ tỷ ta vào cung lại phạm phải điều cấm kỵ, bị phạt làm thiếp cho một thế tử tham lam háo sắc, bị người ta ức hiếp đến mức sảy thai.
Ta có lòng tốt đưa tỷ tỷ vào cung, lại đổi lấy việc nàng một đao cắt đứt cổ họng ta.
“Muội không có số làm Hoàng hậu, tỷ tỷ mới là người thích hợp hơn.”
Trọng sinh lại một lần nữa, tỷ tỷ ta vẫn không chịu hiểu rằng:
Vận mệnh phải do chính bản thân mình nắm giữ.
Huống hồ, làm Hoàng hậu cũng chẳng phải vinh quang như tỷ ấy nghĩ.