10
Chúng ta phải đoạt lại quyền lực, để Công chúa Bình Chiêu đứng trên đỉnh cao quyền lực.
Nhưng với sức mạnh hiện tại của chúng ta thì vẫn chưa đủ.
Ta cần liên kết thêm với những quý nữ ngưỡng mộ và tôn kính nàng.
Mùa xuân năm sau, bệ hạ cuối cùng cũng ban lệnh ân xá cho người nhi nữ biết nhún nhường, cho phép Bình Chiêu trở về phủ công chúa đoàn tụ với phò mã.
Phò mã đến cung nghênh đón, trên mặt không giấu được vẻ đắc ý, cho rằng sự chân thành của mình đã thuần phục được một con ngựa hoang.
Chỉ có ta biết rằng, hắn sẽ không đắc ý được bao lâu nữa.
Hơn một năm âm thầm thu thập, ta và Bình Chiêu đã nắm trong tay chứng cứ về việc phò mã và Tam Hoàng tử cấu kết, âm mưu lật đổ quyền lực của phủ công chúa.
Họ không chỉ lấy cắp tài sản riêng của công chúa, mà còn lén lút sử dụng ấn tín của công chúa để ngụy tạo chứng cứ phạm tội, nhằm sau này có thể bôi nhọ quân đội nữ tử dưới quyền công chúa là đội quân bán nước.
Lão Hoàng đế không thích việc nhi tử và nhi nữ tranh đoạt quyền lực, nhưng ngài cũng chẳng ưa gì những mưu mô quỷ quyệt của Tam Hoàng tử.
Những chứng cứ này được người mà chúng ta tin tưởng phái đi tiết lộ cho Hoàng đế biết, khiến ngài dần lạnh nhạt với Tam Hoàng tử.
Tuy nhiên, Tam Hoàng tử, người luôn tự xưng mình là tài giỏi, hoàn toàn không biết rằng mình đã mất đi thánh ý.
Hắn vẫn mải mê lo lắng về việc “bạch nguyệt quang” của hắn sắp phải gả cho người khác.
Vương Nhược Nhược, nhi nữ của Lễ bộ Thị lang, vốn đã có hôn ước với Tứ Hoàng tử, nàng không thể cùng lúc thành thân với hai người.
Nhưng nàng đã mang thai với Tam Hoàng tử, vì thế nàng mong muốn Tam Hoàng tử có thể cưới nàng hoặc đưa nàng ra khỏi kinh thành.
Nhưng Tam Hoàng tử không trực tiếp hứa hẹn, mà bảo Vương Nhược Nhược cho hắn thời gian sắp xếp.
Ngày Bình Chiêu công chúa tổ chức yến tiệc cũng chính là ngày Tam Hoàng tử hứa sẽ đưa ra câu trả lời cho Vương Nhược Nhược.
Hai kẻ ti tiện này định lợi dụng yến tiệc tại phủ công chúa để phóng hỏa, nhân lúc hỗn loạn thay xác Vương Nhược Nhược bằng một thi thể đã bị thiêu cháy đến biến dạng.
Đợi khi lửa tắt, chúng sẽ tố cáo với Hoàng đế rằng Bình Chiêu quản lý không nghiêm, gây ra cái chết cho gia quyến của quan viên, khiến Bình Chiêu hoàn toàn chọc giận Hoàng đế.
Tam Hoàng tử nếu đã độc ác như vậy, chúng ta chỉ còn cách bình tĩnh đối phó, lấy gậy ông đập lưng ông.
Chúng ta giữ kín bí mật với các khách mời, bí mật mời Hoàng đế đến dự tiệc, giúp ngài ấy giả trang để tham gia yến tiệc .
Nói là để ngài có thể nhìn thấy tình cảm huynh đệ hoàng gia và để thần dân không bị áp lực khi có mặt ngài.
Khi Hoàng đế đến, chúng ta đã giấu ngài trong đám đông.
Khi yến tiệc diễn ra đến một nửa thì chúng ta nghe thấy một tiểu tư hớt hải hô lớn ở cửa.
“Không hay rồi! Phò mã, phò mã hắn…”
Ta liếc mắt ra hiệu cho Bình Chiêu, nàng lập tức lao ra ngoài.
Mọi người đều ồ ạt kéo đến xem.
Từ phía sau giả sơn vọng lại tiếng cười đùa.
“Phu quân, công chúa của chàng đang ở phía trước kìa!”
“Công chúa cái gì chứ, chỉ có nàng mới là thê tử của ta, đừng quên, nàng đã sinh cho ta một nhi tử mập mạp rồi mà!”
“Phu quân, chàng thật là hư!”
Chỉ với ba câu ngắn ngủi, tất cả mọi chuyện đều bị lộ ra.
Phò mã không chỉ lén lút nuôi dưỡng ngoại thất, mà còn có con với người ta.
Ta lại trao cho Bình Chiêu một ánh mắt, nàng hiểu ý, liền ngã xuống trong vòng tay ta.
“Công chúa ngất xỉu rồi!”
Tiếng hô của ta phá vỡ sự tĩnh lặng, lập tức gây ra một trận náo loạn, có người vội vàng giữ phò mã và ngoại thất kia lại, có người lại đến chăm sóc Bình Chiêu.
Một khung cảnh hỗn loạn vô cùng.
Trong lúc hoảng loạn, có người vô tình xô cửa phòng khách, bên trong chính là Tam Hoàng tử và người tình của hắn “Tứ Vương phi Vương Nhược Nhược”.
“Nghịch tử! Ngươi dám ở phủ của hoàng tỷ mà làm chuyện bại hoại này!”
Hoàng đế và Giang Cẩm Nguyệt đều không thể đứng yên được nữa.
“Vương Nhược Nhược, ngươi là tiện nhân, dám dụ dỗ Tam điện hạ!”
Sắc mặt của Lễ bộ Thị lang xanh lè.
Ông ta luôn tự cho rằng mình đã dạy dỗ nhi nữ một cách chu đáo, tự hào rằng nhi nữ của mình sắp trở thành thê tử của Tứ Hoàng tử, nhưng không ngờ nhi nữ của ông lại xuất sắc đến mức khiến Tam Hoàng tử mất hết thể diện.
Trong chốc lát, ông ta cứng họng, mặt đỏ bừng, tay chỉ vào hai người kia mà run rẩy, không nói nên lời.
Trong lúc hoảng loạn, Tam Hoàng tử liền thẳng thắn xin hoàng đế ban hôn ngay tại chỗ.
Hoàng đế nổi trận lôi đình, nhưng cũng không có cách nào khác, đành phải cắn răng đồng ý để Vương Nhược Nhược trở thành trắc phi.
Bởi vì sự việc này liên quan đến hoàng tử, cho nên chuyện này cũng dần bị bỏ qua.
Nhưng không ai còn nói về sự si tình của phò mã nữa, tất cả đều ngầm thừa nhận rằng phò mã không xứng với công chúa, hoàng đế cũng dứt khoát ra lệnh trục xuất phò mã.
Một mũi tên trúng hai đích.
Loại rượu khiến phò mã mất trí là do ta chuẩn bị.
Tam Hoàng tử muốn dùng phò mã để gây khó dễ cho Bình Chiêu, tất nhiên ta phải trả lại, nên ta đã cố tình thêm vào thức ăn của bọn chúng một chút gia vị, cùng loại với thứ mà phò mã đã uống.
Ta còn muốn để Giang Cẩm Nguyệt và Tam Hoàng tử cãi nhau, tốt nhất là lật tẩy bộ mặt thật của Tam Hoàng tử.
Nhưng chờ đợi mấy ngày vẫn không thấy tin tức gì, ngược lại lại nhận được tin vui của Tam Hoàng tử!
11
Tam Hoàng tử đã tiêu diệt được đám sơn tặc ở khu vực Giang Nam, khi tin này truyền đến triều đình, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Đám sơn tặc đó rất xảo quyệt, chỉ cần có động tĩnh là chúng liền biến mất không dấu vết, không ai có thể tìm ra sào huyệt của chúng.
Ngay cả công chúa, người từng chỉ huy quân đội xuất thần, cũng không thể tìm thấy chúng.
Vậy mà Tam Hoàng tử lại có thể một mình dẫn quân tiêu diệt bọn chúng, lập tức làm lu mờ tất cả mọi người.
Thương nhân càng hết lời ca ngợi, nói rằng Tam Hoàng tử đã trực tiếp bảo đảm con đường sinh nhai của họ.
Trước phủ Tam Hoàng tử lúc nào cũng chất đầy lễ vật, nhưng hắn đều từ chối nhận với lý do đó chỉ là việc nhỏ.
Hành động này càng khiến dân gian truyền tụng và ca ngợi.
Ta biết rằng, hắn có thể tìm ra sào huyệt của đám sơn tặc là nhờ vào ký ức kiếp trước của Giang Cẩm Nguyệt.
Mà ở kiếp trước, người tiêu diệt sơn tặc chính là Bình Chiêu.
Giang Cẩm Nguyệt chỉ là kẻ đánh cắp thành quả của Bình Chiêu mà thôi.
Và nàng cũng đã trở thành chính phi của Tam Hoàng tử trong lúc hắn đang ở đỉnh cao quyền lực.
Nhờ vào khả năng biết trước tương lai.
Vì vậy, việc tiêu diệt sơn tặc chỉ là khởi đầu.
Tiếp theo, sẽ có thêm nhiều việc tương tự được ca tụng.
Cải cách khoa cử, xóa bỏ chế độ phân biệt cấp bậc của thí sinh, lợi cho quan trường.
Thúc đẩy Hoàng Sách, đo đạc lại ruộng đất, lợi cho nông dân.
Ban hành quy chuẩn, nâng cao đãi ngộ cho thợ thủ công, lợi cho ngành nghề.
Xây dựng cảng, thúc đẩy thương mại đường biển, lợi cho thương nhân.
Từng bước, từng bước, bao phủ mọi lĩnh vực.
Ta quá quen thuộc với những điều này.
Đây chính là những chính sách mà ta đã giúp Tam Hoàng tử thực hiện ở kiếp trước, mất hai năm để hoàn thành.
Dân chúng an cư lạc nghiệp, hoàng đế tự nhiên hài lòng, và Tam Hoàng tử đã không phụ sự mong đợi, bước lên ngôi vị cao.
Nhưng hiện tại, hắn quá vội vàng.
Giang Cẩm Nguyệt cũng quá vội vàng.
Họ nghĩ rằng chỉ cần lặp lại con đường của kiếp trước là có thể thành công, nhưng lại quên rằng.
Tòa thành cao có thể với tới sao trời, cần phải có nền móng vững chắc.
Ta mất hai năm là để những trung thần và hoàng gia thấy được thành quả của hắn.
Cho họ thấy rằng Tam Hoàng tử là người thực sự vì nước vì dân.
Dù cho họ có cười nhạo thân phận nữ tử của ta, nhưng ta không ngại bị chế giễu, ba lần đến cầu xin, cuối cùng cũng lay động được họ, trở thành người ủng hộ của Tam Hoàng tử.
Nhưng Giang Cẩm Nguyệt không biết điều đó, và Tam Hoàng tử lại càng không biết.
Nếu không, nàng cũng sẽ không đến trước mặt ta để mỉa mai.
“Muội muội, nói ra vẫn phải cảm ơn sự thông minh của muội, nhờ đó mà tỷ tỷ ta mới có thể hưởng thành quả sẵn có.”
Giang Cẩm Nguyệt che ô, chắn ta trong lương đình.
“Ngươi nói xem, cơn mưa này đến thật đúng lúc, ngươi không mang ô, nếu không có lương đình này thì chỉ có thể thành con gà ướt sũng, còn ta thì khác, ta mang ô, có thể thản nhiên dạo bước trong mưa.
Đây chính là thiên ý, trời cũng đang giúp ta.”
Nụ cười đắc ý trên khuôn mặt nàng, qua màn mưa vẫn hiện rõ trong tầm mắt ta.
Ta nghiêng đầu, bày vẻ mặt thắc mắc nhìn nàng.
“Vậy thì sao? Tỷ tỷ đây là đến để khoe khoang à?”
Giang Cẩm Nguyệt thoáng giật mình, không ngờ ta lại phản ứng bình tĩnh như vậy.
“Hừ, đừng giả vờ nữa, cái thứ ngoài cứng trong mềm.
Ta vui nên muốn nói cho ngươi một bí mật, ta đã trọng sinh quay lại, ngươi thông minh thì sao, cuối cùng cũng không thể đấu lại người biết trước tương lai như ta, ta sẽ sắp xếp sẵn số phận cho ngươi.”
Ta khẽ mỉm cười.
“Số phận của ta?
Bị ban hôn cho một thế tử ăn chơi trác táng làm thiếp, bị đánh đến sảy thai à?”