8
Điểm yếu chí mạng bên ngoài cung?
Sau khi Tam Hoàng tử rời đi, ta cẩn thận bước ra khỏi bụi cây.
Điểm yếu chí mạng mà Tam Hoàng tử nói có lẽ chính là phò mã.
Giang hồ đều đồn rằng, dù phò mã đã cưới công chúa, nhưng vì tính cách cứng cỏi của công chúa khiến Hoàng đế phật lòng, nên bị cấm túc trong cung.
Cấm túc suốt năm năm, phu thê chưa từng đoàn tụ, nhưng phò mã lại không xin hòa ly, trái lại còn tận tụy canh giữ ở phủ công chúa.
Bởi vì người ta nói rất nhiều về việc này, công chúa dần cảm thấy có lỗi với phò mã.
Nàng không chỉ cố gắng tuân thủ giáo huấn của Hoàng thượng để có thể sớm giải trừ lệnh cấm túc, mà còn luôn gánh vác mọi rắc rối của nhà phò mã.
Nhưng công chúa không biết rằng, phò mã chẳng những không có tình cảm với nàng, mà thậm chí còn nuôi dưỡng một thiếp thất trong phủ của nàng, và con của bọn họ cũng đã bốn tuổi rồi.
Chỉ là công chúa không ở trong phủ nên không biết việc này, và bất kỳ manh mối nào cũng đều bị Tam Hoàng tử giúp hắn che đậy.
Ta lập tức chạy về điện công chúa, muốn kể chuyện này cho công chúa biết.
Nhưng khi thật sự đối diện với công chúa, ta lại im lặng.
Lời nói không bằng chứng, ta không biết nên nói như thế nào để khiến nàng tin tưởng.
Hơn nữa, nếu biết sử dụng khéo léo việc này thì có thể khiến công chúa thật sự buông bỏ tất cả, quyết tâm tranh đoạt ngôi vị.
“Cẩm Hoa, ngươi lại đi đâu chơi rồi, trên tóc còn dính cả lá cây đây này.”
Bình Chiêu đưa tay gỡ chiếc lá dính trên tóc ta xuống, trong mắt nàng đầy vẻ quan tâm.
Haiz…
Nàng lúc nào cũng như vậy.
Bề ngoài thì có vẻ lạnh lùng, nhưng trong lòng lại nặng tình nặng nghĩa.
Người mà nàng công nhận luôn được nàng khắc ghi trong lòng, ngay cả vị phò mã chỉ có danh phận kia cũng không ngoại lệ.
“Không đâu, có lẽ là gió thổi dính vào thôi.”
Ta phải để Bình Chiêu tự mình thấy được cái gọi là phò mã si tình đó thực chất là loại người như thế nào.
Thay vì chờ Tam Hoàng tử ra tay, chẳng bằng ta chủ động xuất kích.
Bất ngờ hay hoảng sợ, phải do ta quyết định.
“Điện hạ, có thể đưa ta đến thăm phủ công chúa của người không? Ta chưa từng thấy qua nơi đó.”
Cung cấm giam giữ công chúa suốt năm năm, bây giờ cơn giận của lão hoàng đế cũng đã dịu đi.
Dù chưa có lệnh ân xá cho công chúa xuất cung, nhưng việc nàng ra ngoài hằng ngày, ông cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhìn ta đầy hứng thú, Bình Chiêu công chúa suy nghĩ một lúc, giọng nàng mang theo nỗi buồn man mác:
“Cũng tốt, ta cũng muốn gặp lại người quen.”
9
Đêm đó, xe ngựa âm thầm dừng lại ở cửa sau của phủ công chúa.
Ta theo chân Bình Chiêu công chúa bước vào phủ đệ mà nàng đã rời xa suốt năm năm.
Phủ công chúa vô cùng lộng lẫy, là phần thưởng mà lão hoàng đế ban tặng khi nàng lập công.
Dù là về quy mô hay độ nghiêm ngặt, tất cả đều đạt tiêu chuẩn cao nhất.
Không ngờ hôm nay chúng ta trở về, ngoài cửa chỉ còn lại hai con sư tử đá lẻ loi, không có người hầu nào ra cản hay thông báo.
Sự nghi hoặc trong mắt Bình Chiêu ta hiểu rất rõ.
Nàng đang nghĩ, dù nàng không có mặt tại phủ, nhưng đám nha hoàn và gia nhân dưới trướng vẫn phải có mặt, tại sao lại không thấy một ai xuất hiện?
Vì sao à, bởi vì hôm nay là ngày phò mã cùng cả gia đình của hắn đoàn tụ.
Hắn chắc chắn không dám để bất kỳ người hầu nào ở lại trong phủ, vì vậy cách một khoảng thời gian lại cho họ về nhà nghỉ ngơi.
Những người hầu không biết gì, chỉ cảm thấy chủ nhân đối xử rất tốt với họ, ai nấy đều khoe khoang rằng mình gặp được chủ nhân tốt, khiến danh tiếng của phò mã càng thêm vang dội.
Ta và Bình Chiêu đến gần khu chính điện, nơi đó đèn đuốc sáng trưng, tiến gần hơn là có thể nghe thấy tiếng trẻ con nô đùa.
“Phụ thân, mẫu thân, mau đến chơi với con đi!”
Một câu nói hồn nhiên của đứa trẻ khiến bước chân của Bình Chiêu khựng lại.
Qua cửa sổ nhỏ, chúng ta có thể thấy cảnh tượng gia đình ba người sum vầy vui vẻ.
Và người được đứa trẻ gọi là phụ thân kia, chính là phò mã mà lời đồn đại nói rằng si tình với công chúa.
Trong mắt Bình Chiêu dường như có ánh lệ, phản chiếu bởi ánh đèn qua khung cửa sổ.
Ta lo lắng cho nàng, trong khoảnh khắc ấy, ta thậm chí tự trách mình, liệu có phải việc vạch trần sự thật này quá tàn nhẫn đối với nàng hay không.
Nhưng nàng lại chủ động nắm lấy tay ta, nói:
“Cảm ơn ngươi, Cẩm Hoa.”
Ta sững sờ nhìn Bình Chiêu, nàng mỉm cười với ta.
Nàng đã biết tất cả.
Sau khi lặng lẽ trở về cung, ta nhìn Bình Chiêu công chúa trở về trong im lặng, không nói lời nào.
Trên bàn chỉ còn lại một ngọn đèn tàn, chiếu rọi bóng lưng cô đơn của nàng.
Ta cảm thấy đau lòng, nàng không đáng phải chịu đựng những điều như thế này.
Thiếp thất mà phò mã đưa vào phủ, chính là người mà Tam Hoàng tử cung cấp.
Chẳng cần nghĩ cũng biết những kẻ nam nhân này đã thực hiện bao nhiêu thủ đoạn hèn hạ để kiềm chế sự trỗi dậy của Bình Chiêu.
Một lúc lâu sau, ta nghe thấy giọng nói khàn khàn của nàng.
“Phụ hoàng không thích ta, phò mã ghét bỏ ta, hoàng đệ coi ta là kẻ thù.
Giữa trời đất, chỉ có mình ta cô độc, thật nực cười.”
Ta ôm lấy nàng:
“Còn có ta, Điện hạ.
Con đường để nữ nhân có thể lập nên đại nghiệp còn rất dài, ta nguyện ý cùng ngài đi đến cuối cùng.”