12
“Ngươi cũng đã trọng sinh!”
Giọng nói sắc bén của nàng vang lên bên tai, khiến ta không khỏi rùng mình.
Giang Cẩm Nguyệt có chút hoảng loạn, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại.
Nàng vuốt qua trán mình, cười quyến rũ.
“Muội muội, ngươi trọng sinh thì sao chứ, mọi công sức ngươi bỏ ra ở kiếp trước giờ đều là công lao của ta.
Còn ngươi, chỉ có thể lên con thuyền sắp chìm của công chúa Bình Chiêu, lênh đênh trên biển giông bão, chỉ cần một chút sơ suất là thuyền sẽ lật.
Yên tâm, muội muội, đến lúc đó, tỷ tỷ nhất định sẽ cứu ngươi lên, để ngươi hoàn toàn trải nghiệm lại tuyệt vọng và đau khổ mà ta đã từng nếm qua.”
Giang Cẩm Nguyệt cười rồi rời khỏi lương đình.
Mưa ngày càng nặng hạt.
Ta đưa tay ra, để cho mưa lớn thấm ướt cánh tay.
Mưa xuân năm nay lớn như vậy, e rằng sẽ có lũ lụt, cần phải nhắc Bình Chiêu chú ý nhiều hơn.
Ta đang trầm tư, thì giữa màn mưa trắng xóa, xuất hiện một bóng dáng đỏ rực.
Bóng dáng đỏ thẫm ấy tiến về phía ta.
“Sao lại quên mang ô rồi?”
“Bởi vì ta biết người sẽ đến mà.”
Ta bước vào dưới tán ô, định đón lấy ô, nhưng lại bị từ chối.
“Mưa lớn, để ta cầm vững hơn.”
Lời nàng ngắn gọn, nhưng chưa bao giờ dối trá.
Giữa cơn mưa như trút nước, tán ô trên đầu vẫn không lay động, vững vàng che chắn cho cả hai chúng ta.
Ta nói với Bình Chiêu về những lo lắng của mình, nàng đương nhiên sẽ chú ý.
Chúng ta bận rộn đề phòng lũ lụt, còn bên phía Tam Hoàng tử cũng không ngồi yên.
Hắn và Giang Cẩm Nguyệt mang theo đủ loại lễ vật đến thăm tất cả các đại thần mà ta đã từng tiếp xúc ở kiếp trước.
Nhưng tất cả lễ vật đều bị trả lại phủ Tam Hoàng tử.
Có người còn thẳng thắn hơn, ném thẳng lễ vật ra ngoài cửa ngay trước mặt họ, còn công khai trên phố châm biếm Tam Hoàng tử kết bè kết phái, không biết xấu hổ.
Tam Hoàng tử dù không hiểu tại sao lại bị phản đối dữ dội như vậy, nhưng cũng không dám lộ mặt tức giận, chỉ là không còn tâm trí đi nịnh nọt những người đó nữa.
Giang Cẩm Nguyệt lại càng không quan tâm, nàng nghĩ rằng chỉ vài vị đại thần đó thì không ảnh hưởng gì đến đại nghiệp của Tam Hoàng tử.
Dù sao trong kiếp trước, những vị đại thần này chưa từng tỏ ra nổi bật, cũng không có công lao gì trong việc giúp đỡ Tam Hoàng tử.
Trong mắt Giang Cẩm Nguyệt, những người này là vô dụng.
Nhưng thực ra, những đại thần này ở kiếp trước đã bị cuốn hút bởi lý tưởng trị quốc của Tam Hoàng tử, đã giúp hắn củng cố triều đình không ít. Chỉ là họ thanh cao, không màng danh lợi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ đều xin từ quan về nhà.
Không nhận được sự ủng hộ của nhóm quan viên thế gia này, Tam Hoàng tử và Giang Cẩm Nguyệt chỉ có thể tự mình tạo dựng thanh thế.
Dưới sự thao túng của Giang Cẩm Nguyệt, những chuyện về Tam Hoàng tử trở nên ồn ào khắp nơi.
Còn ta và Bình Chiêu cũng “giúp” họ một tay.
Chúng ta truyền tin tức bị phong tỏa ngoài cung vào trong cung, và đến tai Hoàng đế.
Hoàng đế giận dữ, dù ngài có ưu ái Tam Hoàng tử đến đâu, cũng không thể để hắn tự tiện mưu đoạt ngai vàng mà không có sự cho phép.
Bình Chiêu nói, Tam Hoàng tử bị khiển trách công khai và bị cấm túc ba tháng, sắc mặt của hắn lúc đó rất u ám.
Và theo tin tức do thám báo về, vào ngày thứ mười sau khi bị cấm túc, Tam Hoàng tử đã bí mật phái một người rời khỏi phủ, đi về hướng tây thành.
“Phù…”
Ta thổi nhẹ những lá trà nổi trên mặt nước trong chén, bình tĩnh nói:
“Gió đã nổi lên rồi.”
13
Phía ngoài tây thành là dãy núi trùng điệp, ngoài những dân làng đi hái lượm sản vật, chỉ có dịp Trùng Dương mọi người mới lên núi hái thù du.
Không ai ngờ rằng, trong dãy núi ấy lại ẩn náu một đội binh mã.
Đó chính là đội quân mà Tam Hoàng tử đã nuôi dưỡng bấy lâu, đến ta cũng không biết chính xác vị trí của họ.
Đây chính là chỗ dựa cuối cùng của Tam Hoàng tử.
Kiếp trước, hắn nhờ vào đội quân này mà dễ dàng đoạt được ngôi vị hoàng đế.
Cộng thêm thanh thế đã được xây dựng từ lâu và sự ủng hộ ngầm của các loại quan lại, hoàng đế thấy tình hình không thể kiểm soát được nữa nên đã dứt khoát nhường ngôi.
Thế là Tam Hoàng tử chẳng tốn chút công sức nào mà đã ngồi lên ngai vàng.
Nhưng kiếp này, hắn sẽ không dễ dàng như vậy.
Và lý do khiến hắn dám dùng đến đội quân này, chẳng qua là vì Giang Cẩm Nguyệt đã nói với hắn rằng kiếp trước hắn đã thành công khi làm như vậy.
Còn việc hoàng đế khiển trách và trừng phạt hắn tại triều, tự nhiên có thể coi như là thử thách trước khi đoạt được vinh quang.
Ta mân mê vết roi trên cánh tay, cười lạnh lẽo.
Chỉ có ta mới biết rõ chi tiết mọi việc trong kiếp trước, Giang Cẩm Nguyệt muốn đảm bảo không có sai sót, chỉ có thể chọn ta làm mục tiêu.
Khi nhận được tin mẫu thân lâm bệnh, ta đã biết ý đồ của nàng ta.
Nhưng ta vẫn vui vẻ nhận lời trờ về nhà.
Kết quả ta nhận được, tất nhiên là mẫu thân khỏe mạnh, và Giang Cẩm Nguyệt đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
Phụ thân ra lệnh cho người trói ta vào cột, những đòn roi liên tiếp giáng xuống thân thể ta.
“Nói mau! Không nói ta sẽ đánh chết ngươi!”
Khuôn mặt ông ta đầy hung ác, hoàn toàn không màng đến việc người bị tra tấn chính là nhi nữ ruột của mình.
Ta cố ý mặc một chiếc váy màu nhạt, cố chịu đựng mấy roi, máu nhanh chóng lan ra, nhìn vô cùng thê thảm.
Ta rơi nước mắt cầu xin, nhìn họ.
“Ta sẽ nói.
Nhưng ta cũng có một yêu cầu: từ nay về sau, ta và các người, và cả Giang phủ, đoạn tuyệt quan hệ.”
Nói ra ngay từ đầu thì không ai tin tưởng.
Lời khai dưới sự tra tấn tàn khốc mới có sức thuyết phục.
Ba người trước mắt ta mỗi người mang một dáng vẻ.
Hung ác, lạnh lùng, đắc ý.
Thấy ta chịu nhượng bộ, cuối cùng họ cũng thở phào, mỉm cười bảo ta viết lại chi tiết mọi việc ở kiếp trước.
Sau khi viết xong, ta cầm tờ giấy đoạn thân, loạng choạng bước ra khỏi Giang phủ.
Từ phía xa, Bình Chiêu nhanh chóng chạy đến chỗ ta.
“Ngươi đến rồi.”
Khi ta chìm vào bóng tối, ta rơi vào một vòng tay ấm áp.
“A, đau, đau quá!”
Cơn đau từ cánh tay khiến ta tỉnh táo lại.
Bình Chiêu vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, nhưng ánh mắt nàng lại rất sâu.
Ta mỉm cười trấn an nàng.
“Điện hạ, cơ hội này không thể bỏ lỡ, chúng ta sẽ thắng.”