Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại VẬN MỆNH DO CHÍNH MÌNH LÀM CHỦ Chương 7 VẬN MỆNH DO CHÍNH MÌNH LÀM CHỦ

Chương 7 VẬN MỆNH DO CHÍNH MÌNH LÀM CHỦ

10:56 chiều – 14/08/2024

14

Năm Vĩnh Thành thứ hai mươi, mùng một tháng tư, Tam Hoàng tử tạo phản.

Từ thành Tây, hắn tiến thẳng về hoàng cung, không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Khi chúng ta âm thầm bao vây Thái Cực Điện, hoàng đế đang chất vấn Tam Hoàng tử.

“Nghịch tử, bình thường trẫm không bạc đãi ngươi, ngươi trả ơn trẫm như thế này sao?”

“Không bạc đãi?

Hahaha, thật nực cười, mọi thứ của ta là những gì ta xứng đáng có được, chỉ vì công lao của ta vượt trội hơn phụ hoàng mà ngài lại trách phạt và đàn áp ta?”

Nhớ lại lúc ta bị trói vào cột, ta đã từng chữ từng chữ kể lại cho Giang Cẩm Nguyệt:

“Kiếp trước, Tam Hoàng tử đã trực tiếp chỉ trích Hoàng đế, chất vấn vì sao lại đàn áp hắn.

Tam Hoàng tử đã nói với ta rằng hắn đã nói với Hoàng đế như thế này:

‘Chỉ vì công lao của ta vượt trội hơn phụ hoàng mà ngài lại trách phạt và đàn áp ta.’

Sau đó Tam Hoàng tử dùng kiếm đâm Hoàng đế và đoạt ngôi thành công”

Ta nở một nụ cười. 

Xem ra Giang Cẩm Nguyệt đã truyền đạt lại từng chữ lời ta nói, và Tam Hoàng tử cũng đã thực hiện rất tốt.

Hoàng đế nghe những lời này, tất nhiên là phẫn nộ, không ngừng chửi rủa.

“Nghịch tử.”

“Bất hiếu.”

“Vô dụng.”

Tam Hoàng tử, kẻ chưa từng bị mắng như vậy, lập tức nổi giận, và như lời ta đã nói, hắn đâm một kiếm về phía Hoàng đế.

“Phụ hoàng, ngài nên nhường ngôi đi.”

Hoàng đế ôm ngực, không thể tin nổi nhìn Tam Hoàng tử.

“Nghịch tử, nghịch tử!”

Chính vào lúc này, chúng ta xông vào.

“Ly Hằng, ngươi dám mưu phản, hành thích phụ hoàng!”

Bình Chiêu rút kiếm, đối đầu trực tiếp với Tam Hoàng tử.

“Hoàng tỷ tốt của ta, ngươi chẳng phải cũng giống ta sao? Ngươi cũng muốn vị trí này!”

Nhưng hắn không phải là đối thủ của Bình Chiêu, binh lính của hắn cũng không thể địch lại đội quân của nàng.

Trong chớp mắt, hắn nhanh chóng bị nàng chế ngự.

“Ngươi thua rồi.”

Khi lưỡi kiếm đặt ngang cổ của Tam Hoàng tử, một bàn tay bất ngờ nắm lấy chân của Bình Chiêu.

“Bình Chiêu, mau thả đệ đệ của con ra, con muốn mưu phản sao?”

15

Bàn tay đó chính là của Hoàng đế.

Ngài ôm ngực, chắn trước mặt Ly Hằng.

“Ly Bình Chiêu!

Trẫm là phụ hoàng của con, chẳng lẽ con muốn giết trẫm sao?”

Ta từng nghĩ rằng, sau khi chúng ta cứu Hoàng đế, ngài sẽ nhận ra ai mới thực sự xứng đáng kế vị.

Nhưng không ngờ rằng, Hoàng đế lại thiên vị đến vậy.

Ngài thà để một kẻ tạo phản lên làm hoàng đế, còn hơn là để người nhi nữ lập nhiều chiến công trở thành người kế vị.

Giọng của Bình Chiêu run rẩy, nhưng tay nàng vẫn giữ vững.

“Tại sao?

Con từng chinh chiến bốn phương, dẹp yên phản loạn, nhưng ngài không nhìn thấy.

Con trong triều làm việc xuất sắc, lập nhiều công lao, nhưng ngài hoàn toàn phớt lờ.

Bây giờ, con cứu ngài khỏi tay một đứa nhi tử muốn giết ngài, nhưng ngài lại bảo con tha cho hắn?

Chỉ vì con là nữ nhi sao?”

Hoàng đế thở hổn hển, mặt tái nhợt, nhưng lời nói ra lại đầy tổn thương.

“Đúng vậy, nữ nhi chính là không xứng đáng!

Nữ nhi phải ngoan ngoãn ở trong hậu cung, lời nói hành động phải tuân thủ theo lễ giáo, chứ không phải như Lâm Uyển, dám chỉ trỏ trước mặt trẫm.

Nàng ta là Hoàng hậu, nhưng trẫm là Hoàng đế, là Thiên tử!

Những gì trẫm nói đều là đúng, trẫm muốn Lâm gia quân giải tán thì phải giải tán! Trẫm muốn Lâm Uyển chết thì nàng ta phải chết!

Ư…”

Ánh kiếm lóe lên, máu từ cổ Hoàng đế phun trào.

Căn phòng chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng thở yếu ớt của Hoàng đế.

Hoàng đế đã chết, ngã xuống trên người Tam Hoàng tử.

Hắn bị sốc trước hàng loạt sự việc, không thốt nên lời, cho đến khi thanh kiếm của Bình Chiêu một lần nữa kề sát cổ hắn.

“Hoàng tỷ! Ta sai rồi!”

“Ta không biết mẫu hậu là bị ông ta giết, là do ta không biết phân biệt, tin vào lời ông ấy, mới cùng ông ấy đối đầu với tỷ.”

“Tất cả là lỗi của ta.”

Tam Hoàng tử quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu, thừa nhận lỗi lầm của mình.

Từ những lời lẽ rời rạc của hắn, ta cũng hiểu rõ sự thật.

Tam hoàng tử Ly Hằng và Đại công chúa Bình Chiêu là tỷ muội ruột, nên kiếp trước Bình Chiêu mới phò trợ hắn.

Nhưng Ly Hằng lại đứng về phía kẻ thù giết mẫu thân mình, cùng Hoàng đế âm mưu hại chính tỷ tỷ của mình.

Tiên Hoàng hậu vì không chịu được sự độc đoán chuyên quyền của Hoàng đế nên bị Hoàng đế hãm hại, và Lâm gia cũng bị diệt cả nhà.

“Hoàng tỷ, tất cả là lỗi của đệ, tỷ đày đệ đi, bắt đệ làm gì cũng được, nhưng xin đừng giết đệ. Đệ là đệ đệ của tỷ, là đệ đệ ruột của tỷ mà!”

Nhưng người đề xuất tru di cả nhà Lâm gia chính là Ly Hằng, và kẻ khiến Bình Chiêu phải đi đến bước đường này cũng chính là hắn.

Ly Hằng khóc lóc hối cải, nhưng tay phải của hắn lại lén lút mò tìm phía sau.

“Ta là đệ đệ của tỷ, vì vậy ta mới là người nên làm hoàng đế!”

Hắn cố gắng đâm tới trước, nhưng phát hiện ra thứ mà hắn cầm trên tay chỉ là một nửa trụ nến.

Thanh kiếm mà hắn muốn lấy đã sớm nằm trong tay ta.

“Ngươi không hề có chút hối cải nào, tính tình ngạo mạn, ích kỷ, làm sao có thể làm hoàng đế được!

Ly Hằng, ngươi đáng chết.”

Máu nóng từ cổ hắn bắn lên mặt ta, hòa cùng nước mắt, được một đôi tay nhẹ nhàng lau sạch.

Khi thân thể hắn ngã xuống, mọi chuyện đều đã kết thúc.

“Đừng sợ, ngươi đã làm rất tốt.”