3
Công chúa Bình Chiêu mười bốn tuổi đã ra chiến trường, mười sáu tuổi bắt sống thủ lĩnh man tộc, hai mươi tuổi bình định biên cương phía Bắc, là nữ tướng quân đương thời không ai sánh kịp.
Vì một trận chiến khốc liệt, nàng ấy bị thương trên khuôn mặt, nên nàng thường đeo nửa chiếc mặt nạ.
Chính vì dung mạo bị tổn thương, nàng bị Hoàng đế gả cho một kẻ ăn chơi trác táng.
Nhưng công chúa không chịu, vì thế nên nàng sống riêng với phò mã, nàng thường trú trong cung, còn phò mã thì ở riêng tại phủ công chúa bên ngoài cung.
Nàng vốn không nên có số phận như vậy.
Hoàng đế từng nói, nếu trong số các con ai có thể ổn định biên giới, người đó sẽ được thừa kế ngôi vị, nhưng ai ngờ người đáp ứng yêu cầu của ngài lại là một nữ nhi.
Nhưng Hoàng đế cho rằng nữ nhi không thể làm nên chuyện lớn, nên quyết định nuốt lời.
Tuy nhiên, công chúa không nản chí, mà tiếp tục lập thêm nhiều công trạng.
Hoàng đế thấy nàng không bị khuất phục, liền tìm cách sỉ nhục nàng bằng việc yêu cầu tìm bạn đọc cho nàng.
Công chúa đã xuất giá nhưng vẫn phải tìm bạn đọc, đó là một cách ngầm ám chỉ rằng nàng đã lớn tuổi nhưng vẫn ngang ngược, vô lễ.
Nhưng công chúa không quan tâm đến chuyện đó, nàng tìm bạn đọc là để tìm người cùng chí hướng, chứ không bận tâm đến hư danh.
Chính thái độ không sợ hãi của nàng khiến Hoàng đế càng e dè, thường xuyên tìm cơ hội tước đoạt quyền lực quân sự còn lại trong tay nàng.
Chí hướng của nàng giống với ta, nàng tin rằng nữ tử cũng có thể thay đổi thiên hạ, và nàng đã chứng minh được điều đó.
Đáng tiếc kiếp trước ta rất ít giao tiếp với nàng, những lần gặp mặt đều là khi nàng cứu ta khỏi tay những phi tần của Tam Hoàng tử.
Chưa kịp bày tỏ lòng mình với nàng, ta đã bị tỷ tỷ lừa ra ngoài rồi bị cắt cổ đến chết.
Sau khi ta chết, Tam Hoàng tử không có phản ứng gì, ngược lại hắn nhanh chóng cưới một tấm bia chắn mới, mặc kệ thi thể của ta bị bỏ hoang nơi dã ngoại, làm thức ăn cho thú hoang.
Những gì hắn đã hứa với ta về việc thay đổi số phận của nữ tử, việc thi hành ân khoa cho nữ nhân sau khi hắn lên ngôi, đều chìm vào quên lãng.
Kiếp này, ta nhất định phải nắm lấy cơ hội, kết giao với người thực sự có thể giúp ta thực hiện hoài bão.
Xuân tháng ba, dương liễu lay động, bạn đọc chính thức vào cung.
Ta đã gặp Đại Công chúa Bình Chiêu trong y phục đỏ rực.
Dù nàng đã trưởng thành, nhưng vẫn bị Hoàng đế yêu cầu vào hoàng cung để tĩnh tâm học tập.
Nửa chiếc mặt nạ vàng che đi dung nhan mỹ lệ của Công chúa Bình Chiêu, đôi mắt đen láy của nàng trầm tĩnh, khiến sắc đỏ rực rỡ kia trở nên điềm tĩnh và uy nghiêm.
Lần đầu tiên gặp Đại Công chúa, nàng đã cho chúng ta, những kẻ làm bạn đọc, một bài học khó quên.
Nàng cầm chiếc thước dày cỡ miệng bát, yêu cầu chúng ta phải đứng tấn.
Ai trong chúng ta cũng đều là những tiểu thư yểu điệu, hầu như không ra khỏi cửa lớn, nào có thể chịu đựng được cái nắng gắt ban trưa, từng người từng người một lần lượt ngã quỵ.
Ta cắn răng chịu đựng đến cuối cùng, đón nhận ánh mắt tán thưởng của Đại Công chúa, trong lòng thầm cảm thấy may mắn.
Cũng nhờ mẫu thân thiên vị.
Dù ta và tỷ tỷ đều là con ruột của mẫu thân, nhưng bà lại thường xuyên bắt ta dâng trà, tưới hoa, đổ nước, làm hết thảy những công việc mà một nha hoàn phải làm.
Khiến thân hình và sức lực của ta so với nữ tử bình thường có phần vạm vỡ hơn.
Ai mà ngờ được rằng điều này lại khiến Đại Công chúa đánh giá cao ta.
Sau đó, chúng ta, những kẻ làm bạn đọc, lại trải qua việc leo trèo, vượt chướng ngại vật, chạy bộ…
Không ít người than vãn, nhưng đối diện với khí thế của Công chúa Bình Chiêu, không ai dám phản kháng.
Công chúa thậm chí còn tổ chức một cuộc thi bắn cung vào tháng sau, người thắng cuộc có thể đưa ra một yêu cầu với nàng.
Ta dốc hết sức lực, dùng tiền riêng thuê thầy giỏi, mỗi ngày giả làm nam nhân chạy đến võ trường ở phía nam thành, cùng thầy luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, từ căng cung một thạch, hai thạch đến cực điểm là năm thạch.
Công sức ta bỏ ra cuối cùng cũng được đền đáp.
Ngày thi đấu, ta thắng một cách dễ dàng.
Công chúa đích thân vỗ tay khen ngợi ta, mời ta cùng nàng dùng bữa.
Khi hai chúng ta ở riêng, cổ họng ta như bị nghẹn lại, nhưng ta vẫn cố lấy hết can đảm nói:
“Công chúa, ngài đã hứa sẽ thực hiện một nguyện vọng của tiểu dân, ngài còn nhớ chứ?”
Nàng thu ánh mắt nhìn ta, trong đôi mắt tĩnh lặng ấy ẩn chứa sức mạnh khiến người ta cảm thấy an tâm.
Ta hít một hơi sâu, nhẹ nhàng nói:
“Công chúa, nguyện vọng của tiểu dân là sau này ngài đừng đeo mặt nạ nữa.”
4
Yêu cầu của ta khiến Công chúa vốn luôn điềm tĩnh cũng thoáng ngạc nhiên.
Nhưng một khi nàng đã hứa, lời đã nói ra nhất định sẽ thực hiện.
Nàng đưa tay ra sau tháo dây buộc, chiếc mặt nạ vàng từ từ rơi xuống.
Dung nhan của Công chúa Bình Chiêu xinh đẹp tựa như ngọc, nhưng lại có một vết sẹo từ trái sang phải như chia đôi cả khuôn mặt nàng.
Ngoài ra còn có những vết sẹo nhỏ rải rác trên trán và cằm.
Sự khốc liệt của trận chiến ấy hiện ra rõ ràng trước mắt ta.
Ta muốn hỏi Công chúa có đau không, nhưng lại lo sợ mình vượt quá phận sự.
Lúc này, chúng ta vẫn chưa đến thời điểm có mối giao tình như kiếp trước, khi nàng đã cứu ta.
Công chúa đưa tay định buộc lại mặt nạ, ta vội vàng giành lấy.
“Điện hạ, ngọc quý dù có tỳ vết, nhưng vết tỳ ấy không che được ánh sáng của ngọc. Ngài là Hộ Quốc Công Chúa, cũng là vị tướng quân đã bình định phương Bắc.
Những vết sẹo này là niềm vinh quang của ngài, chứ không phải là gông xiềng.
Nó nên được người khác nhìn thấy.”
Một lúc lâu sau nàng ấy đáp:
“Ừ.”
Bàn tay của Bình Chiêu công chúa nắm chặt rồi lại thả lỏng, cuối cùng nàng nghiêm túc gật đầu đồng ý.
“Điện hạ đừng sợ, có ta ở đây.”
Khi mở cửa, ta đưa tay nắm chặt lấy tay công chúa, kéo nàng ra khỏi phòng.
Bên ngoài, các bạn đọc khác đang chờ, họ đồng loạt quay đầu lại, khi nhìn thấy công chúa thì có chút ngượng ngùng, trong ánh mắt có cả sự thương hại lẫn sợ hãi, vội vã chuyển hướng không dám nhìn nữa.
Ta nắm lấy tay công chúa khi nàng muốn rút lui, đứng bên cạnh nàng hỏi mọi người:
“Các ngươi đang trốn tránh điều gì?
Năm Vĩnh Thành thứ mười lăm, biên cương phía Bắc bị Hung Nô xâm phạm, biên giới lâm nguy, chính điện hạ từ kinh thành lao tới, dẫn binh đến phương Bắc, đánh lui Hung Nô, mới có được cuộc sống yên bình như hôm nay, vết sẹo này cũng từ trận chiến đó mà ra.
Và đây nữa.”
Ta chỉ vào vết sẹo trên cổ của công chúa.
“Đây là từ trận chiến ở Vệ Thành năm Vĩnh Thành thứ mười ba, điện hạ suýt nữa mất mạng.
Năm Vĩnh Thành thứ mười một, bình định Nam Man.”
…
Những vết sẹo lớn nhỏ trên người Công chúa Bình Chiêu đều là minh chứng cho công lao và sự hy sinh của nàng.
Ánh mắt của những bạn đọc kia từ sợ hãi chuyển sang xấu hổ, rồi đến ngưỡng mộ.
Ta chính là muốn mọi người đều biết, công lao của Công chúa Bình Chiêu không thể và không nên bị phán xét bởi dung mạo.
Bình Chiêu là con chim ưng dũng mãnh, nàng xứng đáng được sải cánh dưới ánh bình minh.
Hôm nay trời nắng đẹp, ánh sáng xuyên qua kẽ lá rơi vào đôi mắt trong suốt như lưu ly của công chúa, lấp lánh rực rỡ.