Ta là đệ nhất mỹ nhân kinh thành.
Phụng chỉ vào cung tuyển tú, được bệ hạ nhìn trúng ngay từ lần đầu tiên.
Quý phi, người được sủng ái nhất hậu cung, nhìn ta từ trên cao xuống, đầy vẻ kiêu ngạo: “Dựa vào sắc đẹp để hầu hạ người khác, có thể được bao lâu? Chỉ là một món đồ chơi, bệ hạ chơi chán rồi cũng sẽ bỏ thôi.”
Ta ngoan ngoãn cúi đầu, vai khẽ run.
Nàng ta tưởng ta đang sợ hãi.
Nhưng nào ngờ, ta lại đang vô cùng hưng phấn.
Hưng phấn vì nàng ta không nhận ra ta.
Hưng phấn vì con dao giết người đã mài dũa bấy lâu nay, cuối cùng cũng đến lúc được nhuốm máu.