13.
Sau khi được sủng ái một lần nữa, Vương công công theo lệ mang thuốc tránh thai đến, nhưng lần này, ta ngửi thấy sự khác biệt.
Đây là thuốc an thai thật sự.
Mặt ta ngạc nhiên, nhìn hoàng đế đứng một bên: “Bệ hạ?”
Hắn cười khẽ: “Thuốc an thai, tốt cho nàng.”
Lúc này, ta mới hiểu rõ mọi thứ, hai mắt đỏ hoe vì vui mừng: “Thần thiếp nghe lời bệ hạ.”
Hoàng đế không ngốc, đương nhiên hiểu ta đã biết thuốc tránh thai trước đó đều là giả, nhưng vẫn vui lòng uống.
Hắn nhận khăn tay, tự mình lau khóe miệng cho ta: “Nguyệt tần, nàng thật ngốc.”
Sau khi hắn đi, nụ cười của ta dần tắt, nhìn thuốc đã uống cạn, nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng. Người ta nói, vô tình nhất chính là bậc đế vương.
Hoàng đế đương nhiên biết, tấm chân tình mà các phi tần hậu cung dành cho hắn mãi mãi luôn đứng sau lợi ích.
Vì vậy, tấm chân tình này của ta mới trở nên càng quý giá hơn.
Hoàng đế dành tình yêu sâu đậm cho quý phi. Nhưng không thể nào từ chối một thiếu nữ yêu hắn chân thành.
Hơn nữa, ta còn hợp ý hắn như thế, dù là trên giường, hay là dưới giường.
Hoàng đế sẽ chỉ ngày càng đối xử tốt với ta hơn. Hôm nay, hắn thậm chí còn ngừng thuốc tránh thai, với ý định cho ta mang long thai.
Quý phi à, quý phi.
Nam nhân mà ngươi yêu thương, dường như đã thật sự động lòng với ta.
Giấc mơ “một đời một kiếp một đôi người” của ngươi, đã tan vỡ từ lâu rồi.
Vậy thì, ta sẽ khiến nó hoàn toàn nát vụn đi.
14
Chuyện ta ngừng thuốc tránh thai rất ít người biết, nhưng quý phi lại cãi nhau lớn với hoàng đế.
Trong Càn Khôn cung, cung nhân cúi đầu đứng hai bên, quý phi mắt đỏ hoe nhìn hoàng đế: “Lục Trường Châu! Sao chàng có thể ngừng thuốc tránh thai của nàng! Chàng thật sự thích nàng ta rồi sao?”
“Ta phải giết chết nàng ta! Ta phải giết chết nàng ta!”
Nói xong, nàng ta gạt bỏ vẻ dịu dàng thường ngày, vặn vẹo khuôn mặt, lao đến định bóp cổ ta.
Nhưng chỉ vừa đi được hai bước, nàng ta đã bị hoàng đế túm lấy cổ tay, ôm vào lòng: “A Nhiêu, đừng làm loạn nữa.”
Bên trong và bên ngoài Càn Khôn cung, đầy rẫy cung nhân.
Trước bao con mắt, Hoàng đế không muốn để quý phi mất mặt. Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, sẽ càng bất lợi cho quý phi.
Nhưng quý phi lại nghĩ hoàng đế muốn bảo vệ ta.
Bỗng chốc, nàng ta càng thêm tức giận, hất mạnh tay hoàng đế ra, chỉ vào hắn, gầm lên: “Ta làm loạn? Lục Trường Châu, đừng quên rằng, khi chàng bị ám sát ở sân săn, nếu không phải ta vì chàng mà chịu một mũi tên, lại dẫn chàng trốn vào hang núi, uống sương sớm ăn quả dại, thì chàng đã sớm chết rồi! Khi đó chàng hứa sẽ cùng ta ‘một đời một kiếp một đôi người’ mà, sao giờ đây chàng lại phản bội ta…?”
Lời chưa dứt, giọng quý phi đột nhiên ngừng lại. Nàng biết, mình đã nói sai.
Ai cũng biết, hoàng đế được quý phi cứu, hắn nhiều năm qua vẫn luôn sủng ái một mình nàng.
Bao nhiêu năm qua, quý phi chưa từng nhắc đến ân tình đó, lại càng làm hoàng đế thương xót. Nhưng bây giờ, nàng lại nói một cách gay gắt, không những không làm hoàng đế nhớ đến ân tình, mà còn làm hắn nhớ lại cảnh mình yếu đuối khi đó.
Quả nhiên, hoàng đế sa sầm mặt, hắn buông tay nàng ra, đôi mắt đầy yêu thương và bao dung, nay thêm một tia dò xét, nhìn nàng không nói lời nào.
Trong Càn Khôn cung, sự im lặng đến chết chóc.
Quý phi run rẩy, giây sau đã lao vào lòng hắn, khóc như hoa lê đái vũ: “Bệ hạ, thần thiếp chỉ là quá sợ hãi, mới nói sai. Thần thiếp sợ mất người, bệ hạ. Thần thiếp những ngày qua, chỉ cần nghĩ đến việc người quên thần thiếp, đã sợ đến không ăn không ngủ được, mới nói sai, bệ hạ.”
Lời nói vừa đáng thương, vừa đáng yêu.
Hoàng đế nhìn nàng, cuối cùng cũng mềm lòng, thở dài, ôm nàng vào lòng, an ủi: “Quý phi, trẫm không trách nàng, cũng không quên nàng.”
Giọng hắn vẫn dịu dàng như thường.
Quý phi nghĩ hoàng đế thật sự không để ý.
Nhưng không biết rằng, khi nàng rời đi, hoàng đế lại lạnh lùng gọi Vương công công vào: “Điều tra cho trẫm, quý phi đã cài bao nhiêu người vào Càn Khôn cung?”
“Điều tra xong xử lý thế nào ạ?”
“Giết.”
Lạnh lùng vô tình.
Khi còn ngọt ngào, thì quý phi cài người bên hoàng đế, là quan tâm từng giây từng phút.
Giờ đây, là cài nhân thủ, là dò xét lòng vua.
Hoàng đế và quý phi cuối cùng cũng đã có khoảng cách.
Không phí công ta đã tự mình truyền tin ngừng thuốc tránh thai đến Thúy Vi cung của quý phi.
15
Sau chuyện đó, hoàng đế vẫn yêu quý phi, nhưng không còn chuyên sủng.
Hắn thường triệu phi tần khác ngủ.
Đây là tín hiệu.
Hậu cung lại náo nhiệt vì tranh giành ân sủng.
Quý phi sợ hoàng đế giận, chỉ có thể nhịn, ngày ngày đưa trà đưa canh, cố gắng giữ lòng hoàng đế.
Nhưng mỗi lần nàng đến, ta đều đã ở bên cạnh hoàng đế.
Hoàng đế uống món canh thuốc ta tự tay hầm, mỉm cười khen ta chu đáo. Quý phi lấy bánh đậu đỏ ra bày lên bàn.
Bánh đậu đỏ là món điểm tâm mà hai người thường ăn khi còn mặn nồng.
Hoàng đế không khỏi lộ ra vẻ hoài niệm, nhìn quý phi với ánh mắt dịu dàng hơn vài phần. Hắn giơ tay định lấy, nhưng ta đã ngăn lại: “Bệ hạ dạo này lo việc triều chính vất vả, thái y dặn dò nên hạn chế đồ ăn nhiều dầu mỡ, món điểm tâm này, vẫn là nên để lại.”
Nghe vậy, hoàng đế khựng lại, sắc mặt quý phi trở nên khó coi: “Nguyệt tần quá cẩn thận rồi, ăn ít một chút cũng không sao đâu.”
Nhưng hoàng đế lại thu tay lại, chỉ nói:
“Thôi thôi, Quý phi à, nàng cứ để món điểm tâm này ở đây đi.”
Nhưng ai cũng biết, hoàng đế sẽ không ăn.
Trước đây, hoàng đế luôn chỉ nghe theo quý phi, nhưng giờ đây đã khác.
Quý phi hiểu rõ điều này hơn ai hết.
(truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó)
Lúc này, có đại thần vào tâu.
Ta và quý phi cùng rời khỏi Càn Khôn cung.
Trên lối đi, quý phi nghiến răng nghiến lợi nhìn ta: “Nguyệt tần, ngươi đừng đắc ý. Lòng hoàng đế là của ta, ngươi chỉ là món đồ chơi! Ta mới là người chiến thắng cuối cùng!”
Ta khẽ vuốt tóc, cười hờ hững: “Quý phi nương nương, ai là người chiến thắng cuối cùng, không phải do ngươi quyết định.”
Quý phi nhìn ta chằm chằm với ánh mắt u ám trong giây lát, rồi quay người bỏ đi.
Ta nhìn theo bóng lưng của nàng, khẽ nhướng mày.
Đừng làm ta thất vọng nhé! Quý phi.
16
Ngày mồng bảy tháng bảy.
Giang Bắc đột nhiên xảy ra hạn hán, đất đai nứt nẻ, không mọc nổi một cọng cỏ.
Vì chuyện này, hoàng đế trằn trọc cả đêm không ngủ, ít khi nào bước vào hậu cung.
Hôm nay, quý phi thị tẩm, đột nhiên tỉnh giấc giữa đêm, mồ hôi lạnh đầy người.
Hoàng đế gọi thái y, thái y không phát hiện ra vấn đề gì. Nhưng sau đó ba ngày, quý phi thường xuyên tỉnh giấc giữa đêm, mặt mày tiều tụy, mắt thâm đen.
Hoàng đế vô cùng lo lắng, nhưng không biết phải làm gì, chỉ có thể dành thời gian ở bên nàng ta.
Lúc này, quý phi lại tỉnh giấc, hoàng đế hiện rõ vẻ không kiên nhẫn, cung nữ của nàng đột nhiên khóc nói: “Nương nương, nô tỳ biết người không muốn bệ hạ lo lắng, nhưng người nói cho bệ hạ biết đi. Trong hậu cung này, có lẽ ai đó dùng thuật vu cổ hãm hại người. Nếu không nói, e người sẽ không giữ được mạng mất.”
Thuật vu cổ.
Đây là đại kỵ trong cung.
Một khi phát hiện, là tội chết.
Hoàng đế nghe vậy thì kinh ngạc.
Quý phi lúc này mới khóc sướt mướt bảo rằng mấy ngày nay nàng luôn mơ thấy mình biến thành một con rối gỗ, bị một chiếc đinh đóng vào liên tục.
Nỗi đau nhói buốt tận tâm can.
Hoàng đế triệu tập thầy pháp đến, thầy phán: “Kẻ mưu hại quý phi chính là người ở gần quý phi nhất.”
Nghe vậy, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ta.
Ngọc Hoa cung và Thúy Vi cung, chỉ cách nhau một bức tường.
Hơn nữa, mọi người đều biết ta và quý phi không hòa hợp. Ta quả là có khả năng mưu hại quý phi.
17
Bên trong Thúy Vi cung.
Quý phi tức giận hét lớn: “Nguyệt tần, ngươi có biết tội của mình không?”
Ta không hề sợ hãi: “Thần thiếp có tội gì?”
“Ngươi dùng thuật vu cổ để hại bổn cung, lại còn không nhận tội!”
Quý phi nghiêm nghị nhìn hoàng đế: “Bệ hạ, xin người hạ lệnh xử tử Nguyệt tần ngay lập tức!”
Hoàng đế im lặng nhìn ta, không nói gì.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, bỗng nhiên hỏi: “Bệ hạ, người có tin thần thiếp không?”
Hoàng đế nheo mắt, trầm giọng nói: “Nguyệt tần, nếu chuyện này là thật, trẫm cũng không thể bảo vệ nàng.”
Hắn không tin ta, càng không thể bảo vệ ta.
Ta chỉ có thể tự chứng minh sự trong sạch của mình.
Đúng là bậc đế vương vô tình.