Ta cười nhạt trong lòng, nhưng trên mặt lại không hề sợ hãi mà nhìn quý phi: “Quý phi, người có bằng chứng không?”
Quý phi cười lạnh: “Trường Minh pháp sư là đại sư nổi tiếng thiên hạ, sao có thể nói dối?”
Ta cũng cười: “Đại sư đương nhiên không nói dối, nhưng không có bằng chứng, thần thiếp muốn dùng thuật vu cổ để hại quý phi, nhất định phải có vật chứng. Hiện tại, chẳng có gì cả mà lại nói thần thiếp hãm hại quý phi, thần thiếp đương nhiên là oan uổng.”
Nghe vậy, quý phi không để lộ vẻ gì, liếc mắt nhìn một cung nữ phía sau ta, thấy nàng ta gật đầu, quý phi cười càng đắc ý:
“Vậy ngươi dám để bổn cung lục soát Ngọc Hoa cung của ngươi không?”
Trong khoảnh khắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ta.
Có người nghi ngờ, có người đắc ý, và hả hê khi người khác gặp họa.
Nhưng lúc này, ta lại cười.
Bình thản và tự tin.
“Tất nhiên là dám.”
18.
Nửa giờ sau.
Người do hoàng đế phái đến bước ra từ Ngọc Hoa cung, trên tay cầm một hộp gỗ.
Quý phi mỉm cười:
“Vật chứng ở đây, Nguyệt tần, ngươi còn dám không nhận tội?!”
Ta khẽ nhướng mày.
Quý phi lại nhìn các cung nữ phía sau ta, lạnh giọng nói: “Ai trong các ngươi biết chuyện này? Bổn cung cho các ngươi cơ hội tự nhận tội, nếu không sẽ bị đánh chết hết.”
Nghe vậy, một cung nữ đột nhiên quỳ xuống: “Quý phi nương nương, bệ hạ tha mạng, chuyện dùng thuật vu cổ hãm hại quý phi, tất cả đều do một mình Nguyệt tần nương nương lên kế hoạch. Nàng ganh tị với quý phi được bệ hạ sủng ái, đã mang lòng thù hận từ lâu. Nghe nói về thuật vu cổ, nàng liền sai người đi tìm búp bê gỗ, muốn hại chết quý phi nương nương.”
Nhân chứng và vật chứng đều có.
Trong khoảnh khắc, chuyện ta dùng thuật vu cổ hãm hại quý phi dường như đã trở thành sự thật.
Sắc mặt hoàng đế hoàn toàn u ám: “Nguyệt tần, nàng có biết tội chưa?”
Ta quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn hắn, mặt bình tĩnh: “Bệ hạ, thần thiếp bầu bạn cùng người mấy tháng, chưa từng kiêu ngạo. Tự nhận lòng chân thành với bệ hạ, chưa từng tranh giành, cũng chưa từng nói xấu quý phi. Thần thiếp không biết vì sao quý phi lại vu khống thần thiếp, càng không biết cung nữ này sao lại nói như vậy, xin bệ hạ minh xét.”
Nói xong, khóe mắt đỏ hoe, như thể đau lòng đến cực điểm.
Hoàng đế ngẩn ra, quý phi lại lạnh giọng nói: “Nguyệt tần, chết đến nơi còn cứng miệng, nếu ngươi không làm gì, vậy đây là cái gì?”
Nói xong, nàng ném mạnh hộp gỗ vào người ta.
Nhưng từ trong hộp gỗ rơi ra không phải là búp bê gỗ đã được sắp đặt trước, mà là những trang kinh Phật.
Mọi người đều sững sờ.
Hoàng đế nhíu mày: “Nguyệt tần, chuyện này là thế nào?”
Nghe vậy, ta như hoàn toàn suy sụp, nước mắt chảy dài trên má, khóc lóc đau đớn: “Bệ hạ gần đây phiền lòng quốc sự, thần thiếp không có gì giúp được người, chỉ muốn chép kinh cầu phúc cho người, cầu phúc cho muôn dân, mong mưa thuận gió hòa, để bệ hạ bớt phiền lòng. Thần thiếp vốn không muốn cầu công, nhưng thực sự không biết, quý phi tại sao lại vu khống thần thiếp mưu hại nàng.”
Nghe vậy, cung nữ vừa chỉ trích ta cũng bỗng nhiên khóc nức nở: “Bệ hạ tha mạng! Là quý phi, tất cả là do quý phi dùng tính mạng của gia đình nô tỳ uy hiếp, nô tỳ mới vu khống Nguyệt tần nương nương. Thật ra người dùng thuật vu cổ chính là quý phi!”
Sắc mặt quý phi thay đổi kịch liệt: “Ngươi nói bậy bạ cái gì đó!”
Cung nữ nghiến răng nói: “Gần đây bệ hạ sủng ái Nguyệt tần nương nương, quý phi ganh tỵ, liền dùng tiền mua chuộc Trường Minh đại sư, sai hắn tìm đến búp bê gỗ khắc tên bệ hạ và Nguyệt tần nương nương để trút giận! Nếu bệ hạ không tin, có thể đi lục soát!”
19.
Chưa đến nửa khắc, người của hoàng đế quay lại, trên tay cầm hai con búp bê gỗ khắc tên bệ hạ và Nguyệt tần, trên búp bê đầy vết rạch sâu.
Quý phi mất bình tĩnh ngã xuống đất, la lớn: “Thần thiếp bị oan, bệ hạ! Thần thiếp một lòng yêu bệ hạ, sao có thể oán hận người chứ?”
Cung nữ cười lạnh: “Người đương nhiên oán hận bệ hạ. Người oán hận bệ hạ không cho người vị trí hoàng hậu, cũng không thể ‘một đời một kiếp một đôi người’!”
Trường Minh đại sư cũng không chịu nổi, thừa nhận tội lỗi của mình.
Nhân chứng và vật chứng đều có.
Quý phi không thể chối cãi.
Hoàng đế nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quý phi, vẫn đẹp đẽ yếu ớt như xưa, nhưng không biết tại sao, càng nhìn càng cảm thấy xa lạ.
Hắn bỗng nhớ đến Vương quý nhân đã chết thảm trước đây.
Bộ dạng máu thịt be bét, hắn không nỡ nhìn.
Nhưng quý phi lại có thể dễ dàng ra tay. Nàng có thể vì ganh tỵ mà giết Vương quý nhân, đương nhiên cũng có thể vì ganh tỵ mà giết Nguyệt tần, cũng có thể vì oán hận, mà mưu hại hắn.
Người như vậy, còn là người trong sạch và tốt đẹp trong lòng hắn không?
(truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó)
Ta lặng lẽ đứng bên cạnh, nhìn rõ biểu cảm của hoàng đế, trong lòng lại thầm cười nhạt.
Hoàng đế quên rồi.
Quý phi trở nên ngang ngược và coi thường mạng người như vậy, đều là vì hắn từng bước dung túng và sủng ái.
Quý phi khóc lóc kêu oan, nhưng nàng đã gây thù chuốc oán với mọi người bao nhiêu năm nay, không ai đứng ra nói giúp nàng.
Người duy nhất mà nàng dựa vào, là hoàng đế.
Cũng hôm nay, mất đi sự kiên nhẫn cuối cùng với nàng.
Mọi người ở đó đều hiểu.
Quý phi, sắp sụp đổ rồi.
20.
Sau chuyện thuật vu cổ, hoàng đế phong tỏa thông tin.
Trường Minh pháp sư và tất cả cung nhân trong cung của quý phi biết chuyện đều bị xử tử.
Quý phi cũng bị tước danh hiệu, giam vào lãnh cung.
Trước khi bị đưa đi, nàng mở to đôi mắt đỏ ngầu nhìn ta, như thể đang thắc mắc tại sao mọi kế hoạch kỹ lưỡng của mình lại thành ra thế này.
Nàng dùng tiền mua chuộc Trường Minh đại sư, dùng tính mạng gia đình uy hiếp cung nữ, để hai người hợp sức vu khống ta.
Rõ ràng là kế hoạch hoàn hảo.
Sao lại xảy ra chuyện?
Nhưng nàng không biết, ta đã phát hiện ra sự khác thường của cung nữ, phái người theo dõi nàng ta không rời, quả nhiên phát hiện nàng ta lén chôn búp bê gỗ dưới gốc cây sau vườn ta.
Cung nữ thấy chuyện bị bại lộ, liền thẳng thắn khai báo mọi chuyện.
Vì vậy, ta cho người đón gia đình nàng ta ra ngoài, lại hứa sẽ đưa nàng ta ra khỏi cung. Cung nữ vui mừng khôn xiết, cùng ta diễn một vở kịch hay cho quý phi xem.
Đến lúc này, ta vốn nghĩ hoàng đế nhất định sẽ tước mạng của quý phi.
Ta nghĩ, trên đời này không có gì đau khổ hơn việc người mình yêu giết chết mình.
Nhưng hoàng đế lại không nỡ.
Hắn giữ lại mạng nàng.
Thật là tình sâu.
Nhưng, tình sâu như vậy, lại tan biến hoàn toàn sau khi hắn đến thăm quý phi trong lãnh cung, nhìn thấy người mình từng yêu thương giờ đây gầy gò, thê thảm.
Ngày hôm đó, sự chán ghét không thể giấu nổi trên khuôn mặt hoàng đế, và khi quý phi đến gần, hắn vô thức lùi lại, như một cú đấm nặng nề giáng vào lòng quý phi.
Sự sủng ái ngày xưa, vào lúc này đã trở thành lưỡi dao sắc lẻm, giết chết nàng từng chút một.
Hoàn toàn đánh gục quý phi.
Người canh giữ nàng báo cáo lại với ta: Quý phi mắc bệnh nặng rồi.
Ta, lúc đó đã là hoàng hậu.
Ngồi trên vị trí mà quý phi hằng mơ ước mà không thể có được, đương nhiên phải đến thăm nàng rồi.