4
Ai cũng biết, quý phi được hoàng đế vô cùng sủng ái.
Khi hoàng đế mới lên ngôi, hắn bị ám sát tại sân săn, được quý phi khi đó là người huấn luyện ngựa cứu mạng.
Hai người nảy sinh tình cảm.
Ngay sau khi về cung, việc đầu tiên hoàng đế làm là phế truất hoàng hậu, lập quý phi làm hậu, nhưng lại vấp phải sự phản đối mạnh mẽ từ triều đình và hậu cung.
Hoàng hậu không có lỗi, sao có thể dễ dàng nói phế là phế?
Hơn nữa, gia thế của quý phi quá thấp kém. Hoàng đế đành phải phong nàng làm quý phi.
Quý phi bị thương không thể sinh con, hoàng đế cũng không cho phép các phi tần khác sinh con.
Đây là ân sủng lớn nhất.
Chuyện này nếu xảy ra trong dân gian, có lẽ người ta sẽ khen ngợi một câu “tình sâu nghĩa nặng”. Nhưng trong hoàng thất, đây lại là điều ngu ngốc và hoang đường.
Nhiều người trong dân gian coi quý phi là yêu phi như Đát Kỷ và Bao Tự.
Lần tuyển tú này, không chỉ vì thái hậu ép buộc, mà còn vì danh tiếng của quý phi.
Quý phi tự biết điều này, nên mới nhượng bộ, nhưng nàng ta tuyệt đối không chịu để việc tuyển tú được diễn ra suôn sẻ.
(truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó)
Trên đại điện tuyển tú, hoàng đế bị quý phi mượn bệnh kéo đi, thái hậu tức giận đến mức mặt mày trắng bệch, khi nhìn thấy ta, bà khẽ nói: “Nguyệt quý nhân, ngươi được bệ hạ thân phong, hãy ở tại Ngọc Hoa cung đi.”
“Bệ hạ con nối dõi ít, Nguyệt quý nhân phải thay bệ hạ lo lắng, san sẻ mới được, xảy ra chuyện gì, tự có ai gia che chở cho ngươi.”
Ngọc Hoa cung chỉ cách Thúy Vi cung của quý phi một bức tường.
Thái hậu vì muốn ta quyến rũ hoàng đế, thật sự đã bỏ rất nhiều công sức. Nhưng ta không dám tin tưởng bà thật sự sẽ bảo vệ ta.
Hiện tại, hoàng đế có thể có chút hứng thú với ta.
Nhưng nếu ta thực sự chơi trò thủ đoạn, cố tình đối đầu với quý phi, không những không thể quyến rũ được hoàng đế, mà còn sẽ làm hắn chán ghét ta thêm.
Lúc đó, nếu quý phi muốn đối phó với ta, thì sẽ dễ như trở bàn tay. Còn thái hậu, cũng sẽ không vì một phi tần thất sủng mà làm hoàng đế phật lòng.
Ta không phải kẻ ngốc.
Vì vậy, ta chờ đợi một cơ hội.
Và cơ hội đó, đến rất nhanh.
Quý phi và hoàng đế tranh cãi trong đêm, quý phi đuổi hoàng đế ra khỏi Thúy Vi cung, hoàng đế tức giận bước vào ngự hoa viên.
Nghe tin, ta mang theo đồ đã chuẩn bị sẵn, đi đường nhỏ vào ngự hoa viên.
5
Trong ngự hoa viên, hoàng đế mặt lạnh, bước đi nhanh chóng. Cung nữ đi theo sau không dám thở mạnh.
Lúc này, ta từ trong bụi cây bước ra, thấy hoàng đế liền mặt mừng rỡ: “Bệ hạ? Người sao lại ở đây?”
Hoàng đế cau chặt mày.
Ta làm bộ như không thấy, vui vẻ nói tiếp: “Thần thiếp biết rồi! Bệ hạ cũng đến xem đom đóm phải không?”
“Đom đóm?”
Ta gật đầu, đưa hoa cỏ trong tay ra trước mặt hắn: “Trong cung có cỏ đom đóm, đương nhiên sẽ có đom đóm rồi.”
Hoàng đế kinh ngạc, hắn cũng là lần đầu phát hiện.
Ta cười giải thích: “Bên nhà ngoại tổ phụ của thần thiếp hành nghề y, cho nên thần thiếp cũng biết chút ít về thảo dược và điều chế hương.”
Hoàng đế mặt lạnh, thấy vài lá cỏ vướng trên tóc ta, không khỏi bật cười: “Nàng vì thế mà đêm khuya không ngủ ư?”
Ta giả vờ xấu hổ mà đỏ mặt, nhưng cũng không giải thích, mà chỉ bước lại gần hoàng đế. Vương công công muốn ngăn lại, nhưng hoàng đế lại vẫy tay cho lui.
“Thần thiếp thấy mắt bệ hạ hơi thâm đen, chắc là dạo gần đây không được ngủ đủ giấc, có việc gì khiến bệ hạ phiền lòng sao?”
Ta hỏi một cách thản nhiên lại thẳng thắn.
Hoàng đế không khỏi thở dài: “Nàng đây là đang dò đoán thánh ý, đây là đại kỵ trong cung.”
Ta nhăn mũi, tỏ vẻ không quan tâm: “Gì chứ, trước khi tiến cung, mẹ nói với thần thiếp. Thần thiếp là nữ nhân của bệ hạ, là người một nhà. Vậy thần thiếp quan tâm đến phu quân của mình thì có gì sai chứ?”
Lời nói của ta chân thành và thẳng thắn khiến hoàng đế sững sờ, hắn nhìn ta chằm chằm, cười khẽ: “Người một nhà?”
Ta gật đầu dứt khoát và nói thêm: “Bệ hạ hãy đi theo thần thiếp, thần thiếp sẽ đưa cho người an thần hương, để người đêm nay sẽ có một giấc ngủ ngon.”
Nói xong, ta liền bước về phía Ngọc Hoa cung.
Nhưng hoàng đế lại không đi theo.
Ta quay lại nhìn hắn, ánh mắt đầy ngờ vực, như đang hỏi tại sao hắn không đi theo?
Một lúc sau, hoàng đế mới bước chân đi theo.
6.
Ta vừa đi vừa trò chuyện, hoàng đế ít khi đáp lời, nhưng trên trán hắn đã bớt đi phần nào vẻ phiền muộn, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.
Nhìn Vương công công vô thức thở phào nhẹ nhõm, ta khẽ mỉm cười.
Đến Ngọc Hoa cung, ta lấy hương an thần đưa cho hoàng đế, rồi cúi người tiễn hắn.
Hoàng đế có chút ngạc nhiên: “Nàng không giữ trẫm lại sao?”
Ta ngẩn ra, ý cười càng sâu hơn: “Thần thiếp nghĩ, bệ hạ mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi.”
Hắn khẽ nhướng mày, liếc nhìn ta một cái, rồi quay lưng bước đi.
Trước khi bước ra khỏi cung, hắn đột nhiên nói: “Nếu hương an thần không hiệu quả, trẫm sẽ đến phạt nàng.”
Ta khẽ cong mí mắt. “Dạ.”
“Thần thiếp cung nghênh bệ hạ.”
Ta đứng trước cửa cung, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng hắn dần khuất, như một thê tử yêu trượng phu mình sâu đậm.
Nhưng đi chưa đến khúc rẽ, Vương mỹ nhân bỗng đụng vào lòng hoàng đế, ngượng ngùng dẫn hoàng đế vào cung của mình.
Nhìn thấy ta, nàng khẽ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt khinh thường: “Thật ngu xuẩn, bệ hạ ở ngay trước mắt mà còn không biết cách bắt lấy cơ hội.”
“Dù được thái hậu sủng ái thì có ích gì, chỉ là chiếc gối thêu hoa có vẻ ngoài đẹp mà thôi.”
Ta khẽ cười, không hề giải thích, nhưng khi quay lưng lại, mặt ta đầy vẻ lạnh lùng, không còn chút ý cười nào nữa.
Trong hậu cung này.
Kẻ ngu ngốc, luôn đặc biệt nhiều.
7
Ngày hôm sau, tin tức Vương mỹ nhân được sủng ái đã lan khắp hậu cung.
Thái hậu phong nàng làm quý nhân, còn thưởng cho nàng rất nhiều vàng bạc châu báu.
Trong một khoảng thời gian, nàng đã trở thành phi tần đắc ý nhất trong hậu cung này.
Bởi vì nàng cho rằng gia thế mình hơn ta, nhưng lại bị ta lấn át khi tuyển tú, nên chẳng để ta vào mắt, thường xuyên dùng gương mặt lạnh mỉa mai ta.
Thấy ta thêu đẹp, nàng còn yêu cầu ta thêu cho nàng một chiếc túi thơm.
Hoàn toàn coi ta như một thợ thêu mà sai khiến.
Ta không muốn, nàng liền càng thích làm khó dễ ta.
Hôm nay, khi mang túi thơm thêu xong đến cho nàng, trời đã tối.
Tâm phúc Hoài Châu bất bình nói: “Nàng ta ngông cuồng như vậy, nương nương, chúng ta thật sự phải nhịn sao?”
“Tất nhiên là không.”
Ta xoa cổ tay đau nhức, đột nhiên nở nụ cười: “Cho nên, nàng ta sẽ không được sống lâu đâu.”
Ngày hôm sau thỉnh an, Vương quý nhân mãi không đến, nhưng quý phi vốn không bao giờ thỉnh an lại vội vã chạy đến. Nàng ta mi thanh mục tú như hoa lan, da trắng như ngọc ấm, yểu điệu thướt tha, như Tây Thi yếu đuối, không nói không rằng, cũng có thể khiến người ta thương xót.
Nhưng ta lại nhận thấy trên tà váy trắng muốt của nàng ta dính vài giọt máu.