Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại CỔNG CUNG KHÔNG TRĂNG Chương 3: CỔNG CUNG KHÔNG TRĂNG

Chương 3: CỔNG CUNG KHÔNG TRĂNG

6:30 chiều – 13/07/2024

Nàng ta thở dài một tiếng, vẻ mặt như rất sợ hãi: “Vừa rồi Vương quý nhân có lẽ vì quá mệt mỏi sau khi được sủng ái, nên đầu óc mê muội muốn cản xe của thần thiếp, suýt nữa khiến thần thiếp ngã xuống, nên mới chậm trễ việc thỉnh an thái hậu. Nhưng thái hậu yên tâm, thần thiếp đã ra lệnh xử tử nàng ta rồi.”

Nàng khẽ vẫy tay, một hàng cung nhân khiêng một người ném ra ngoài cung.

Chỉ thấy ngày hôm qua còn phong quang vô hạn, Vương mỹ nhân hôm nay đã nằm trên mặt đất, máu me be bét, không còn hơi thở của sự sống.

Các phi tần tại đó ai nấy đều sợ hãi đến trắng bệch mặt, run rẩy không thôi.

Thái hậu tức giận đập vỡ chén trà trong tay: “Quý phi, ngươi thật to gan!”

Nhưng đúng lúc này, hoàng đế lại bước vào, chắn trước mặt quý phi.

“Mẫu hậu! Người đang làm gì vậy?”

Thái hậu chỉ vào thi thể trên mặt đất: “Hoàng đế, người nhìn kỹ xem quý phi của người đã làm gì đi!”

Hoàng đế nhíu mày: “Đây là chuyện gì?”

Nghe vậy, quý phi thay đổi vẻ vênh váo lúc trước, vẻ mặt đau buồn rơi lệ: “Bệ hạ, Vương quý nhân không tôn trọng thiếp. Nàng ta thêu hoa mẫu đơn lên túi thơm đeo hông, không chỉ vượt quá quy củ mà còn nói thiếp đã không còn nhan sắc, bệ hạ chỉ mải mê người mới mà không màng đến người cũ khóc lóc. Thiếp nhất thời tức giận nên mới đánh nàng ta, không ngờ, nàng lại chết…”

Mỹ nhân rơi lệ.

Hoàng đế đương nhiên phải dỗ dành: “Vương mỹ nhân bất kính với nàng, chết cũng đáng.”

Rồi quay sang thái hậu: “Mẫu hậu, Vương mỹ nhân đại bất kính, vốn nên xử tử, quý phi quản lý lục cung, xử trí hậu phi cũng là bổn phận của nàng. Người cũng đừng tức giận.”

Thái hậu tức đến mặt trắng bệch: “Hoàng đế, người thật là hồ đồ!”

Thái hậu tức giận liền quay đầu hồi cung, rõ ràng là bị tức không hề nhẹ.

Hoàng đế vốn muốn đuổi theo, nhưng quý phi lại nắm lấy tay hắn: “Bệ hạ, thần thiếp đau tim.”

Nàng ta nhíu đôi mày thanh tú, ánh mắt thể hiện niềm tin tưởng tuyệt đối vào sự sủng ái của hoàng đế.

Và hoàng đế, đương nhiên sẽ không làm nàng thất vọng, hắn nhu tình mật ý mà dỗ dành nàng.

Các phi tần lần lượt rời đi, ta đi qua Vương quý nhân, lén nhìn túi thơm trên eo nàng, dưới ánh mặt trời chói chang, mẫu đơn thêu bằng chỉ bạc đã bị máu thấm đỏ, nhưng lại càng thêm rực rỡ.

Ta khẽ cong mi mắt, mỉm cười nhẹ nhàng.

“Vương quý nhân, đừng trách ta, ta cũng chỉ tiễn ngươi một đoạn đường mà thôi.”

8

Ta biết Vương quý nhân sẽ mang túi thơm ta thêu, ý định làm nhục ta.

Vì vậy ta thêu hoa mẫu đơn bằng chỉ bạc, rồi che bằng vải lụa.

Mẫu đơn chỉ thấy được dưới ánh mặt trời.

Mẫu đơn là vua của các loài hoa. Vương quý nhân dùng nó là vượt quyền, là tự mãn.

Nhưng quý phi vốn đã vô cùng căm ghét nàng ta vì đã phá vỡ lời hứa một đời một kiếp của hoàng đế và nàng, sao có thể dung thứ cho nàng ta đây?

Ta vốn muốn xem một màn chó cắn chó, nhưng lại không ngờ, quý phi nổi tiếng nhân từ trong cung lại tự tay giết chết Vương quý nhân.

Quý phi tin chắc rằng hoàng đế sẽ không trách móc nàng ta.

Và hoàng đế cũng thực sự sủng ái nàng ta, nàng ta giết phi tần, hắn cũng chỉ một mực dỗ dành nàng. Nhưng quý phi không hề nhận ra, khi nhìn vào thi thể, ánh mắt hoàng đế tràn đầy vẻ ghê tởm, đồng thời trong đôi mắt đầy yêu thương của hắn dành cho quý phi, đã xuất hiện một tia nghi ngờ.

Đúng vậy.

Trong mắt hoàng đế, quý phi thiện lương thuần khiết như hoa sen, sao có thể giết người nhuốm máu chứ?

Nếu nhuộm máu, thì đó nhất định là lỗi của người khác.

Sai thì phải phạt.

Vì vậy, Vương quý nhân chết cũng là đáng đời.

Không ai quan tâm.

Nhưng, hoa sen đã nhuốm máu, vẫn còn là hoa sen sao?

Vết nứt nhỏ này đương nhiên không thể hủy diệt tình yêu của hoàng đế dành cho quý phi.

Vì vậy, việc ta cần làm là mở rộng vết nứt này.

9.

Sau chuyện đó, quý phi và hoàng đế vẫn ân ân ái ái như trước.

Hoàng đế không còn bận tâm đến các phi tần khác trong cung, chỉ ở bên một mình quý phi.

Nhưng thái hậu không thể nhịn nổi quý phi.

Người mượn cớ lễ Phật, đưa quý phi đến chùa Linh Ẩn, ít nhất phải nửa tháng mới về cung.

Không còn quý phi, các phi tần khác tranh giành ân sủng đến sứt đầu mẻ trán.

Ngự hoa viên, lối đi trước cung, đầy những phi tần tranh tài đua sắc.

Nhưng ta lại ngoan ngoãn ở Ngọc Hoa cung, chỉ làm việc của mình, rất hiếm khi ra khỏi cung.

Hôm nay, ta đang chăm chỉ điều chế hương, đột nhiên nghe một giọng nói trầm thấp: “Chăm chỉ như vậy, làm gì đó?”

Ta ngẩng đầu thì phát hiện hoàng đế không biết từ khi nào đã bước vào, đang cúi đầu nhìn ta.

Mắt ta sáng lên, như muốn khoe công đưa hương đến trước mặt hoàng đế, giải thích: “Nghe Liên tần tỷ tỷ nói, bệ hạ dạo này hay đau đầu, thần thiếp từng nghe tổ phụ nói hương ngọc hồ lê có thể giảm đau, nên điều chế cho bệ hạ. Bệ hạ trước khi nghỉ, đốt một nén, sẽ làm dịu chứng đau đầu.”

Ta biết mình đẹp. Tống nương tử nói khi cười ta rạng rỡ như hoa đào trên cành, vừa đẹp vừa rực rỡ.

Và ta càng biết rõ, ở góc độ nào, nụ cười như thế nào, ta sẽ đẹp nhất.

Nhìn thấy ánh mắt hoàng đế thoáng kinh ngạc, nụ cười của ta càng sâu hơn, ánh mắt vẫn ngây thơ vô tội.

Hoàng đế nhìn ta một lúc lâu: “Nàng đối với trẫm quả là có lòng.”

“Thần thiếp thích bệ hạ mà.”

Ta chớp mắt, nói một cách đương nhiên: “Bệ hạ là người anh tuấn thần võ nhất mà thần thiếp từng gặp, thần thiếp đương nhiên thích rồi.”

Thân là đế vương, ngoại hình là thứ không quan trọng nhất

Nhưng, ai lại ghét được thiếu nữ xinh đẹp khen ngợi chứ?

Hoàng đế, cũng vậy.

Hắn ngẩn ra, rồi cười chạm nhẹ trán ta: “Miệng lưỡi trơn tru.”

Hắn cầm hương rời Ngọc Hoa cung.

Đến tối, Vương công công cười bước vào Ngọc Hoa cung: “Quý nhân, tối nay bệ hạ đã chọn thẻ của người, người mau chuẩn bị đi.”

Hoài Châu vui mừng khôn xiết, nhanh chóng bảo cung nữ chuẩn bị đồ đạc.

Ngâm mình trong nước ngập những cánh hoa, ta nhìn bóng người trong nước, nụ cười như rắn độc bò lên khóe mắt, quỷ dị mà đẹp đẽ.

“Quý phi, kịch hay cuối cùng cũng sắp bắt đầu rồi.”