Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại CỔNG CUNG KHÔNG TRĂNG Chương 1: CỔNG CUNG KHÔNG TRĂNG

Chương 1: CỔNG CUNG KHÔNG TRĂNG

6:29 chiều – 13/07/2024

Ta là đệ nhất mỹ nhân kinh thành.

Phụng chỉ vào cung tuyển tú, được bệ hạ nhìn trúng ngay từ lần đầu tiên.

Quý phi, người được sủng ái nhất hậu cung, nhìn ta từ trên cao xuống, đầy vẻ kiêu ngạo: “Dựa vào sắc đẹp để hầu hạ người khác, có thể được bao lâu? Chỉ là một món đồ chơi, bệ hạ chơi chán rồi cũng sẽ bỏ thôi.”

Ta ngoan ngoãn cúi đầu, vai khẽ run.

Nàng ta tưởng ta đang sợ hãi.

Nhưng nào ngờ, ta lại đang vô cùng hưng phấn.

Hưng phấn vì nàng ta không nhận ra ta.

Hưng phấn vì con dao giết người đã mài dũa bấy lâu nay, cuối cùng cũng đến lúc được nhuốm máu.

1

Thẩm tiểu thư ta hầu hạ từ nhỏ chết thảm ở miếu hoang. Biết được tin dữ, Thẩm phu nhân vì quá đau lòng và thương tiếc nên đã nhận ta làm con nuôi.

Chỉ sau một đêm, cuộc đời của ta hoàn toàn thay đổi. Từ một nô tì thấp kém, ta bỗng chốc trở thành tiểu thư duy nhất của nhà họ Thẩm, tên là Thẩm Vãn Nguyệt.

Nhiều người đỏ mắt ghen tị với vận may của ta, thậm chí còn có người nghi ngờ ta đã hại chết Thẩm tiểu thư để thế chỗ của nàng.

Trước những lời bàn tán và nghi ngờ, ta không giải thích cũng không bận tâm, chỉ chuyên tâm đi theo ma ma mà Thẩm phu nhân đã mời tới để học tập tư thái lễ nghi của tiểu thư thế gia.

Thời gian trôi qua, nhan sắc mỹ miều của ta dần nở rộ. Trong các buổi thi thơ, yến tiệc, ta luôn thu hút sự chú ý của bao chàng công tử quý tộc, thậm chí cả những hoàng tử vương tôn.

Tuy nhiên, ta không hề rung động trước bất kỳ ai.

Thay vào đó, ta âm thầm mời hoa khôi nương tử nổi tiếng nhất kinh thành đến, dạy ta thuật phòng the, dạy ta cách câu dẫn mị hoặc và thấu hiểu lòng nam tử.

Ngày này qua tháng nọ, mưa gió chẳng màng, học một cách cực kỳ chăm chỉ.

Cho đến khi hoa khôi Tống nương tử không còn gì để dạy nữa, bà khen ta là học trò xuất sắc nhất của bà, còn tỏ vẻ tò mò: “Thẩm tiểu thư thân phận cao quý, lại là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, nô gia thật sự tò mò rốt cuộc là nam nhân thế nào mà khiến tiểu thư phải phí tâm như vậy?”

Nghe vậy, ta ngước mắt nhìn vào gương, khẽ cười: “Đương nhiên không phải là nam tử bình thường.”

“Hắn là, hoàng đế tối cao.”

Tống nương tử ngẩn ra một lúc, rồi nói: “Nhưng thiên hạ đều biết, hoàng đế sủng ái quý phi, đã hứa hẹn một đời một kiếp với quý phi. Nhiều năm qua, không những lạnh nhạt với phi tần trong cung, mà còn chưa bao giờ tuyển tú nữ nhập cung. Thẩm tiểu thư chẳng lẽ định chờ mãi hay sao?”

Đúng vậy.

Tình yêu của đế phi, thiên hạ đều biết.

Nhưng…

“Lời hứa ‘cả đời chỉ yêu một người’của đế vương vốn dĩ khó như lên trời, huống hồ cho dù bệ hạ thật sự giữ lời hứa, nhưng trong hậu cung…”

Ta khẽ cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng: “Cũng không phải chỉ có bệ hạ và quý phi.”

2

Nửa tháng sau, ngày tuyển tú gần kề.

Thái hậu đích thân hạ chỉ dụ, triệu tập tất cả các nữ tử đến tuổi kết hôn thuộc những gia đình quan viên ngũ phẩm trở lên đều phải vào cung dự tuyển.

Ta cũng có tên trong danh sách.

Tống nương tử hỏi ta sao lại liệu sự như thần?

Ta chỉ mỉm cười: “Bởi vì, quý phi không có con.”

Trong hậu cung, hoàng đế có thể nồng nàn, nhưng tuyệt đối không thể không có con nối dõi.

Trừ khi, người cam lòng dâng giang sơn cho người khác.

Nhưng dù người có cam lòng, thì Thái hậu cũng tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn hoàng đế thật sự tuyệt hậu.

Vì vậy, tú nữ nhập cung là điều tất nhiên, không ai có thể ngăn cản.

Đêm vào cung, ta mơ một giấc mơ, mơ thấy ngày cuối cùng ta gặp tiểu thư.

Hôm đó, chúng ta nắm tay nhau, đến chùa Linh Ẩn thắp hương cầu phúc.

Đối mặt với thần phật, ta uể oải, nàng ấy thì đầy lòng thành kính.

Ta hỏi nàng đã cầu gì, có phải là nhân duyên không? Nàng ấy liếc ta một cái rồi cười, buộc túi thơm cầu phúc vào eo ta.

“Ta à, đương nhiên là cầu Bồ Tát phù hộ cho muội một đời một kiếp bình an thuận lợi, vui vẻ khỏe mạnh rồi.”

Dưới ánh nắng, nàng ấy rực rỡ vô cùng, ánh mắt đầy ắp sự dịu dàng dành cho ta.

Nàng ấy nói: “Ta là tỷ tỷ, tỷ tỷ đương nhiên phải bảo vệ muội muội rồi.”

Nàng luôn luôn nói được làm được.

Vì vậy, trên đường về phủ gặp phải cường đạo, nàng ấy liều mạng giấu ta vào căn phòng bí mật dưới thân, đến chết cũng không chịu rời nửa bước.

Máu ấm nóng chảy qua khe hở nhỏ giọt lên người ta, ta ngước nhìn, đó vẫn là ánh mắt dịu dàng của nàng. Bọn ác nhân tra tấn nàng, rõ ràng nàng sắp chết, nhưng vẫn mỉm cười nói với ta:

“Đừng sợ, có ta ở đây.”

Không biết qua bao lâu sau.

Bên ngoài miếu hoang truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, một nữ nhân ung dung quý phái, tóc búi cao, nhìn xuống thi thể của tiểu thư đã không còn dấu hiệu của sự sống, nở nụ cười nói:

“Thẩm Khả Nhã, xem ra nữ chính như ngươi cũng chẳng có gì ghê gớm, cuối cùng vẫn phải chết một cách thảm hại như thế này.”

Nụ cười trên gương mặt nữ nhân độc ác và quỷ quyệt như rắn độc.

Ta bừng tỉnh, phát hiện mặt mình đầy nước mắt.

Thẩm phu nhân ngồi bên giường, lo lắng nhìn ta: “A Nguyệt, chúng ta không vào cung nữa, được không?”

“Không được.”

Ta đẩy tay bà ra, kiên định và nghiêm túc: “Mẹ, con sống, là để trả thù.”

Quý phi đã giết chết tiểu thư.

Ta sẽ bắt nàng ta phải đền mạng.

Chỉ có như vậy mới công bằng.

3

Bên ngoài đại điện tuyển tú, các tú nữ xếp hàng dài trên con đường dẫn vào cung.

Mỗi người mang một vẻ đẹp riêng, tài năng đa dạng.

Nhưng hoàng đế ngồi trên cao lại chán nản, không ai lọt vào mắt người.

Những tú nữ được giữ thẻ bài đều do thái hậu quyết định.

Thái hậu theo lệ hỏi ta có từng đọc sách hay không, cầm kỳ thư họa món nào giỏi nhất. Lúc này, hoàng đế đột nhiên mở miệng: “Ngươi chính là Thẩm Vãn Nguyệt, tỳ nữ của Thẩm gia sau khi tiểu thư chết đã trở thành dưỡng nữ của Thẩm gia?”

Chuyện này ai cũng biết, nhưng hoàng đế lại cố ý nhắc đến.

Hắn muốn khiến ta bẽ mặt.

Nhìn vào ánh mắt chế giễu của hoàng đế, dường như hắn đang chờ đợi phản ứng của ta, có thể là xấu hổ bỏ chạy hoặc tức giận khóc lóc.

Nhưng ta lại nhìn thẳng vào mắt hắn và mỉm cười nhẹ: “Bệ hạ lại biết thần nữ.”

“Thần nữ thật sự là thụ sủng nhược kinh.”

Lời nói đùa cợt này, chưa từng có ai dám nói với hoàng đế.

Hoàng đế rõ ràng sững sờ một lúc, rồi lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn ta từ trên xuống dưới: “Nghe nói ngươi là mỹ nhân đệ nhất kinh thành. Trong mắt trẫm, còn không bằng một phần mười của quý phi.”

Lời này thật cay nghiệt.

Nhưng ta chỉ chớp mắt, dường như nghe không hiểu ác ý của hắn, đôi mắt hạnh long lanh ánh sáng trong suốt và ngây thơ, nói: “Thần nữ nhan sắc tầm thường, đương nhiên không bằng quý phi quốc sắc thiên hương. Nhưng dù vậy, cỏ cây vẫn có vẻ đẹp riêng của nó.”

“Không giấu gì bệ hạ, thần nữ thường nhìn vào gương thầm cảm ơn cha mẹ đã sinh ra thần nữ với một dung mạo không tệ như vậy.”

Khiêm tốn nhưng không hèn mọn.

Hoàng đế cười khó hiểu, rồi không nói gì nữa, dường như đã mất hứng thú với ta.

Nhưng thái hậu lại nhận thấy người không còn thái độ lơ đễnh như trước, mỉm cười nói: “Thẩm tiểu thư tính cách hoạt bát, người cũng xinh đẹp, mang lại sinh khí tươi mới. Hoàng đế, người thấy thế nào?”

Hoàng đế thờ ơ liếc nhìn ta, rồi nói:

“Vậy thì giữ thẻ bài đi…”

Lời chưa dứt, một cung nữ đột nhiên xông vào, kêu lên: “Bệ hạ, quý phi phát bệnh tim!”

Nghe vậy, Hoàng đế lập tức đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.

Nhưng khi lướt qua ta, hắn đột nhiên dừng lại, nói: “Thẩm Vãn Nguyệt, phong làm Nguyệt quý nhân đi.”

Đây là lần tuyển tú duy nhất do hoàng đế thân phong.

Ta ngoan ngoãn cúi đầu, giấu đi nụ cười thoáng qua nơi khóe miệng.