Phu quân ta, Vệ Khương, đã ra chiến trường ba năm, mang về một cô nương yếu đuối không thể tự chăm sóc bản thân.
Hắn ta nói nàng ấy là một cô nhi, không nơi nương tựa, muốn nạp nàng làm thiếp.
Ta liền vung tay một cái, tìm chín cô nhi khác có bảy tám phần giống nàng ta.
Nếu đã không đành lòng nhìn các cô nương mồ côi không nơi nương tựa, vậy thì cùng đưa các nàng ấy vào phủ làm thiếp đi.
Mười vị thiếp nhỏ thôi, Vệ Khương chắc bận rộn được đấy nhỉ.