7
Vừa dứt lời, trái tim treo lơ lửng của Phong Y Y cuối cùng cũng tan nát, gương mặt trông như đau khổ tột cùng.
Nếu chỉ nhìn riêng nàng, thực sự khiến người ta đau lòng.
Nhưng khi đứng cùng mọi người, lại có chút lạc lõng.
Dù sao thì chín người kia đều mặt mày tươi cười, chỉ riêng nàng ta là khóc lóc, thật xui xẻo.
Ta nhìn Phong Y Y, nhướng mày, ý hỏi nàng ta biết làm gì.
“Ta… ta biết…”
Phong Y Y ấp úng nói không ra lời, thứ nàng ta biết chỉ là chuyện phòng the, nhưng chuyện này sao có thể nói ra trước mọi người được.
“Đại tướng quân, thiếp thân có eo thon như liễu, da như ngọc, ngài muốn ngắm kỹ không.”
Phong Kỳ Kỳ học từ Xuân Hồng Lâu, giỏi nhất là cách khiêu khích đàn ông, ngoài giọng hát hay, chuyện phòng the càng hơn thế.
Vệ Khương hít sâu một hơi, mắt mở to, từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ bị nữ nhân khiêu khích trước mặt, cảm giác kích thích trong lòng bị phóng đại vô hạn.
Nhìn Vệ Khương cố gắng giữ bình tĩnh, ta không khỏi bật cười.
Xem đi, nam nhân là thế, mãi mãi chỉ có thể là có mới nới cũ.
Phong Y Y đã bỏ lỡ cơ hội, nói cho cùng, chỉ là người mới thay thế người cũ mà thôi.
“Phu quân có hài lòng không?”
“A Tú có lòng, nàng yên tâm, lần sau vào cung, ta nhất định sẽ xin một chức hàm cho nàng.”
“Cảm ơn phu quân.”
Tiếp theo, mọi người lần lượt dâng trà thiếp, ta cũng nói vài lời chúc sớm có tin vui.
Ta bảo quản sự Lý sắp xếp chín người thiếp kia ở gần thư phòng của Vệ Khương.
Chủ yếu là để chim oanh quanh quẩn.
Mọi người tản ra, Phong Y Y ba bước quay đầu nhìn Vệ Khương, không ngờ, mắt Vệ Khương đã dán vào Phong Kỳ Kỳ.
(truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó)
8
Tối đó, Vệ Khương ở lại viện của Phong Kỳ Kỳ, nghe người hầu nói, hắn ta gọi nước năm sáu lần.
Nha hoàn đun nước phải thêm củi cả đêm.
“Đều là lũ hồ ly tinh.”
Phong Y Y tức giận, đập phá nhiều đồ đạc, cứ đập đi, dù sao ta cũng không bổ sung cho nàng ta.
Thôi Ưng xuất hiện, đưa ta một lá thư.
“A Tú, thấy thư cũng như thấy phụ thân, ta và mẫu thân con cùng đại huynh, nhị huynh đã bàn bạc kỹ lưỡng. Chuyện này là Vệ Khương vô nhân nghĩa trước, con không cần giữ lễ nghĩa. Đã chọn cách trả thù, nhất định phải chuẩn bị kỹ, trút giận. Không cần lo lắng thành bại, dù Tô gia không phải quan lại, nhưng cũng có chút sức mạnh để bảo vệ con.”
Đọc xong thư, ta tùy tiện đốt bằng ngọn nến, chữ viết theo lửa hóa thành tro bay.
Đây chính là gia đình của ta, ấm áp và đầy hương vị.
Những ngày tiếp theo thực sự rất thú vị.
(truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó)
Sắc mặt của Vệ Khương ngày càng kém, bắt đầu xuất hiện quầng thâm mắt và bọng mắt.
Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết, hắn ta quá đam mê nhục dục.
Phong Bạc Bạc, người giỏi y thuật, còn bào chế cho Vệ Khương không ít thuốc làm tăng cường sinh lực, kéo dài thời gian.
Không ngờ rằng, những viên thuốc này từng viên từng viên làm tổn hại tinh khí của hắn ta.
Chín nàng thiếp, thay phiên nhau hầu hạ Vệ Khương, Phong Y Y trực tiếp bị gạt ra ngoài lề, căn bản không đến lượt nàng ta.
Ban đầu Phong Y Y còn kiêu căng tự mãn, nghĩ rằng giữa nàng ta và Vệ Khương, ít nhiều cũng có chút tình ý, Vệ Khương sẽ không để nàng ta quá khó xử.
Cho đến khi một tháng sau, Phong Kỳ Kỳ có thai.
Ta ban thưởng không ít thứ tốt, thể hiện lòng rộng lượng của ta với tư cách là chủ mẫu.
Vệ Khương đã vui mừng đến mức quên mất Phong Y Y.
Tuy nhiên, Phong Y Y không thể bình tĩnh nữa, quyết định tham gia vào gia đình này.
9
Hôm đó, Vệ Khương vừa mới an ủi Phong San San ghen tuông, lại ở chỗ Phong Vũ Vũ ăn một bữa, định trở về thư phòng nghỉ ngơi.
Phong Y Y tranh thủ cơ hội, mang chén yến xào vào.
“Khương ca ca, đây là yến sào thiếp tự tay nấu cho người, người thử đi.”
Nếu trước đây Vệ Khương có thể sẽ không có suy nghĩ gì, nhưng giờ đã có chín mỹ nhân đoan trang, lễ độ bên cạnh, nhìn lại Phong Y Y, đến gõ cửa cũng không biết, không có quy củ, thô lỗ vô cùng, khó lòng bước vào cửa lớn.
“Đặt lên bàn, lát nữa ta ăn.”
Để dỗ Phong Vũ Vũ vui, Vệ Khương đã ăn rất nhiều, đầy bụng chưa tiêu hóa hết, dù có chỗ trống cũng không chứa nổi nữa.
“Khương ca ca, đã một tháng người không gặp thiếp rồi, thiếp nhớ người lắm.”
Phong Y Y bước đến gần Vệ Khương, nhìn hắn ta với ánh mắt thiết tha, nước mắt lưng tròng, trông yếu đuối như sắp đổ gục trước gió.
(truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó)
Nếu nói về sự yếu đuối, phải kể đến Phong Nhị Nhị, không chỉ nhảy múa quyến rũ, eo thon mềm mại.
“Họ cứ quấn lấy ta, vài ngày nữa ta sẽ qua chỗ nàng.”
Vệ Khương đột nhiên nhớ ra, suýt nữa quên mất Phong Y Y, chỉ trách mấy mỹ nhân kia quá quyến rũ.
“Không mà, hôm nay ở với thiếp có được không.”
Phong Y Y vừa nói xong, Vệ Khương chỉ cảm thấy eo lưng đau nhói, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Được không mà, Khương ca ca.”
Phong Y Y không để ý đến sắc mặt của Vệ Khương, quyết tâm lôi kéo hắn ta về viện của mình để giải tỏa nỗi buồn.
“Cút ra ngoài, ngay lập tức.”
Vệ Khương nổi giận, không thấy là hắn ta muốn nghỉ ngơi sao, gần một tháng liên tục không ngừng nghỉ, vừa mới thở phào một chút, lại có người đến làm phiền, hắn ta không phải là con lừa, không thể tiếp tục được nữa.
Hơn nữa Phong Y Y thực sự là kiêu căng vô lễ, không có quy củ, chẳng hiểu chuyện như mấy người kia.
Có sự so sánh, sẽ có sự tổn thương.