10
Phong Y Y khóc chạy ra ngoài, Vệ Khương thì gục xuống ngủ, còn ta thì nhấm nháp chuyện bát quái cho qua thời gian.
Vệ Khương đánh thắng trận, Hoàng thượng cho hắn ta một tháng nghỉ ngơi.
Phải nói rằng, tháng này còn mệt mỏi hơn cả đánh trận.
Hết hầu hạ người này, lại đến người khác, hầu hạ xong người này, lại còn xếp hàng chờ đợi mấy người khác.
Hết thời gian nghỉ ngơi, Vệ Khương bắt đầu lên triều, dù sao bổng lộc cũng không phải tự nhiên mà có.
“Một tháng không gặp, xem ra Đại tướng quân sống rất thoải mái.”
“Dù có nghèo khó ba năm, nhưng vì sức khỏe, vẫn nên tiết chế.”
“Tinh khí của nam nhân là sinh mệnh, Đại tướng quân phải giữ gìn sức khỏe.”
Đối mặt với lời khuyên chân thành của quan lại khác, Vệ Khương chỉ cảm thấy họ đang ghen tị.
Dù sao, nhiều người bị thê tử quản chặt, ra ngoài uống rượu cũng phải báo trước, còn phải về đúng giờ.
“Bản tướng quân trong lòng có tính toán, chư vị đừng nói nữa.”
Không chỉ vậy, ngay cả khi lên triều, Hoàng thượng cũng thường xuyên nhìn Vệ Khương, nhưng lại không tiện nói chuyện trong nhà trước mặt mọi người.
Ngoài giờ lên triều, Vệ Khương cơ bản không ra khỏi nhà, cả ngày quấn quýt với các thiếp.
Đừng nói là quên mất Phong Y Y, đến ta cũng sắp quên mất hắn ta rồi.
Quên cũng tốt, đỡ phiền về sau.
Nhưng, chuyện chức hàm này, có phải ta nên thúc giục không.
11
Lại một tháng trôi qua, Phong San San và Phong Cửu Cửu có thai.
Chín người thiếp, trừ ba người đang có thai, còn sáu người nữa, tất nhiên không tính Phong Y Y.
Dù sao nàng ta đã ngồi vào ghế lạnh, nếu không tìm cách, e là cả đời cũng sẽ lạnh lẽo.
Chuyện trong phủ vẫn như cũ, ngoài phủ thì đại huynh được thăng làm Lễ bộ Thị lang, chính tứ phẩm.
Ta mang Tuyết Mai về nhà họ Tô, ngày vui lớn, tất nhiên phải cùng gia đình chia sẻ và chúc mừng.
“Chúc mừng đại huynh, sau này muội nhất định sẽ theo huynh.”
Ta cười tươi không giữ lễ, khác hẳn với ở phủ tướng quân.
Nếu không phải để đóng vai chủ mẫu, ai mà không muốn sống tự do phóng khoáng cả đời.
“Yên tâm, sau này có miếng thịt nào, huynh tuyệt đối không để muội phải uống nước.”
“Đại huynh, còn có đệ nữa.”
“Đẹ và tiểu muội, huynh đều coi như nhau.”
“Các con đúng là những bảo bối.”
Một hồi đùa giỡn vui vẻ, phụ thân ta kéo tai đại huynh dặn dò: “Đã vào quan trường, sau này nhất định phải cẩn thận lời nói, kiềm chế bản thân.”
“Đúng vậy, quan trường như chiến trường, mọi việc đều phải cẩn thận đối phó.”
Mẫu thân ta rưng rưng nước mắt, cả gia đình đi đến ngày hôm nay thật không dễ dàng.
“Phụ mẫu yên tâm, con trong lòng có tính toán cả rồi.”
Sau bữa ăn, cả nhà ngồi lại uống trà trò chuyện, ai cũng tò mò về tình hình ở phủ tướng quân.
Ta đành phải kể thật, nhị huynh thì là người không chịu ngồi yên, bắt đầu bày mưu tính kế cho ta.
Nghe mà ta trố mắt, đúng là đầu óc linh hoạt của nhị huynh, tuyệt diệu.
12
Về đến phủ tướng quân, Vệ Khương đang ở trong viện của Phong Tư Tư.
Hai người ngồi đối diện nhau, nếu Vệ Khương biết chơi cờ, thì đó cũng là một bức tranh lãng mạn.
Ta đang định bước vào, thì Phong Vũ Vũ dẫn theo nha hoàn đi tới, chào ta một cái.
“Chào phu nhân.”
“A Tú, nàng đến đúng lúc, San San có thai rồi, sau này phải chú ý nhiều hơn.”
Vệ Khương vội đứng dậy, giờ đây thái độ của hắn ta với ta vô cùng thân thiện, tất nhiên không liên quan gì đến tình cảm yêu đương.
“Tướng quân, thiếp… thiếp cũng có thai.”
Phong Vũ Vũ tiến lên, khoác tay Vệ Khương, mặt ửng hồng, tràn đầy niềm vui.
“Tốt quá, thưởng lớn, ai có thai đều thưởng.”
Vệ Khương cười ha hả, phong thái nam nhân vào lúc này được thỏa mãn vô hạn.
“Phu quân ơi, đúng lúc thiếp có chuyện muốn bàn với chàng.”
Ta đề nghị đến chùa Tướng Quốc, cầu phúc cho các thiếp có thai trong phủ, mong họ sinh con suôn sẻ, để duy trì dòng dõi cho phủ tướng quân.
Thực chất là muốn rời khỏi chốn thị phi này, để sắp xếp kế hoạch tiếp theo.
Vệ Khương càng hài lòng với sự ngoan ngoãn hiện giờ của ta, hoàn toàn là một chủ mẫu mẫu mực.
“A Tú, nàng có lòng quá, ta không biết cảm ơn nàng thế nào, chính nàng đã làm cho ta sống vui vẻ như vậy.”
“Đã là phu thê không cần nói cảm ơn, nếu phu quân nhớ đến công lao của thiếp, chuyện chức hàm…”
“Yên tâm, mai lên triều, ta sẽ xin Hoàng thượng.”
(truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó)
13
Quả nhiên, hôm sau Vệ Khương đi triều về, cùng trở về còn có thái giám bên cạnh Hoàng thượng, Lý công công.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu rằng, nay có thê tử của Vệ Khương, họ Tô, hiền thục đức độ, giữ gìn lễ nghĩa, được phong là Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, khâm thử.”
Ta nhận thánh chỉ, cuối cùng cũng có được một sự an ủi thực sự.
Lý công công vừa rời đi, ta đã ngay lập tức mang Tuyết Mai rời khỏi phủ tướng quân.
Vệ Khương giả vờ làm ra vẻ lưu luyến, thật sự nghĩ mình là một đại tình thánh.
Có lẽ sự rời đi của ta đã cho Phong Y Y thêm dũng khí.
Sau lần thất bại trước, Phong Y Y đã ủ rũ một thời gian, hiện tại các thiếp khác có thai thêm hai người, thời gian của Vệ Khương dường như rảnh rỗi hơn.
Đột nhiên có chút thời gian rảnh, Vệ Khương còn chưa quen, nên trước lời mời ba lần bốn lượt của Phong Y Y, cuối cùng cũng đến Yên Nhiên Viện.
Ta tưởng Phong Y Y sẽ nghĩ ra cách gì đó, không ngờ lại là chiêu cũ, bỏ thuốc.
Vệ Khương trúng chiêu, quấn quýt với Phong Y Y suốt cả đêm.
Phong Liễu Liễu bị Vệ Khương thất hứa, liền viết ngay ba bài thơ sầu, biểu đạt nỗi lòng đau khổ.
Tất nhiên không phải viết vô ích, Vệ Khương vừa rời khỏi Yên Nhiên Viện, liền nhận được ba bài thơ này, chữ nào chữ nấy đều khiến lòng người tan nát.
Phong Y Y đạt được mong muốn, trở nên yên lặng, dường như nghĩ rằng lần này nhất định sẽ có thai.
Không ngờ rằng, tất cả chỉ là một âm mưu.
14
Đến chùa Tướng Quốc, mỗi sáng ta đều đi dâng hương tụng kinh, tất nhiên không phải cầu phúc cho phủ tướng quân, mà là cho gia đình và bản thân ta.
Nguyện thứ nhất cho gia đình, bình an khỏe mạnh, hạnh phúc vui vẻ.
Nguyện thứ hai cho đại huynh và nhị huynh, thăng tiến từng bước, trở thành quan chức thanh liêm chính trực.
Nguyện thứ ba cho bản thân, trở thành một quả phụ có cáo mệnh, sống cuộc đời giàu có và tự do.
Nửa tháng trôi qua, hàng ngày ta ăn chay tụng kinh, hoặc nghe ám vệ truyền tin từ phủ tướng quân.
Phong Y Y đã đến kỳ kinh nguyệt, ước muốn mang thai tan thành mây khói, nên lại chuẩn bị kế hoạch bỏ thuốc cho Vệ Khương.
Nhưng sao ta có thể để nàng ta đạt được mục đích, đành phải cho người báo tin cho Vệ Khương.
(truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó)
“Phong Y Y, ta thật sự nhìn lầm ngươi, những thủ đoạn hèn hạ tranh sủng này, ngươi thật sự dám làm.”
Vệ Khương vốn đã là kẻ gia trưởng, huống hồ còn là một vị đại tướng quân nhất phẩm, thủ đoạn của Phong Y Y làm mất mặt hắn ta.
Sao có thể không tức giận.
“Khương ca ca, thiếp thân chỉ muốn có một đứa con của chúng ta.”
“Ngươi cứ ở yên trong viện, không được đi đâu cả.”
Cơn giận của Vệ Khương cuối cùng cũng khiến Phong Y Y nhận ra một sự thật, đó là Vệ Khương bây giờ, không còn là Vệ Khương trước đây.
Những tình cảm tưởng tượng trong lòng đã hoàn toàn tan biến.
(truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó)
Không dám trách Vệ Khương, Phong Y Y chỉ biết đổ lỗi cho ta, nếu không phải do ta sắp xếp, thì nàng ta và Vệ Khương giờ này hẳn đã tình cảm mặn nồng, sống hạnh phúc.
Không trách nhầm đâu, tất cả đều là kế hoạch của ta.
15
Vệ Khương tức giận, đến viện của Phong Nhị Nhị, muốn thưởng thức một màn múa Hồ để giải tỏa cơn giận trong lòng.
Đang cao hứng, Chu Sùng Quang từ Hàn Lâm Viện đến thăm, nói muốn tìm hiểu về quá trình chinh chiến của Vệ Khương để viết một bài ký sự.
“Đại tướng quân, lần này đến thăm đã làm phiền ngài.”
Văn vẻ của Chu Sùng Quang khiến Vệ Khương không ưa từ tận đáy lòng, hắn ta cho rằng Đại Tần có được cảnh thịnh vượng hiện tại đều nhờ công của các võ tướng chiến đấu mà nên.
Văn thần thì có thể làm được gì, chỉ biết vung bút tuyên truyền, chẳng đáng nhắc tới.
“Không sao, hay chúng ta cùng thưởng thức điệu múa Hồ, vừa uống vừa nói chuyện.”
“Không được, lần này ta đến đây là vì công việc.”
“Đã đến thì cứ an tâm mà ở lại, đã tới rồi mà.”
“Tửu lượng của ta kém, không thể uống rượu.”
Vệ Khương là võ tướng, tửu lượng không nói đến ba chén không say, ít nhất nửa cân cũng không đỏ mặt.
Còn Chu Sùng Quang thì khác, không chỉ tửu lượng kém mà tửu phẩm còn tệ, nên hắn ta mới không uống một giọt rượu nào.
“Chu đại nhân, thế này là không nể mặt bản tướng quân?”
Nghe vậy, Chu Sùng Quang thấy không thể từ chối, đành phải ngồi xuống với tâm trạng lo lắng.
Dưới sự sắp xếp của Vệ Khương, hạ nhân nhanh chóng mang rượu và đồ ăn lên, Phong Nhị Nhị cũng đến vườn biểu diễn múa.
Hai người cụng ly, ly này tiếp ly khác, chẳng mấy chốc Chu Sùng Quang đã say khướt.
Là một văn thần trung thực, nào từng thấy qua một mỹ nhân múa điêu luyện như Phong Nhị Nhị, ngay lập tức đỏ mắt.
“Thiếp của đại tướng quân, đúng là một mỹ nhân.”
“Nhìn thì cứ nhìn, bản tướng quân không đưa người cho ngươi đâu.”
“Đại tướng quân nói gì vậy, thiếp cũng là người, sao có thể đưa đi đưa lại, ta có thể… chuộc thân cho nàng không?”
Nghe vậy, Vệ Khương sửng sốt, ngay sau đó giáng cho Chu Sùng Quang một cái tát.
“Ngươi… ta đâu có không trả bạc, sao đại tướng quân lại đánh người, thật là thô lỗ.”
Chu Sùng Quang cũng ngỡ ngàng, chẳng phải chỉ là một thiếp thôi sao, có gì đáng để Vệ Khương làm lớn chuyện.
Hai người không hợp nhau, liền đánh nhau, phải bảy tám tỳ nữ mới tách họ ra được.
Cuối cùng, việc chính chưa làm xong, Chu Sùng Quang bị người hầu khiêng về.