16
Nghe tin này ở chùa Tướng Quốc, ta không nhịn được mà cười thành tiếng, sự chiếm hữu của Vệ Khương thật sự mạnh mẽ đáng sợ.
Chu Sùng Quang cũng là một tài năng, uống vài chén đã đòi chuộc thiếp của người ta, cứ nghĩ phủ tướng quân là thanh lâu chắc.
Tin tức hai người đánh nhau không quá một ngày đã lan khắp kinh thành, Hoàng thượng nổi giận đùng đùng.
Hoàng thượng ra lệnh cấm túc Vệ Khương ở phủ tướng quân, trong vòng một tháng không được ra ngoài, Chu Sùng Quang thì bị đình chỉ công tác tại Hàn Lâm Viện, thời gian trở lại làm việc sẽ được quyết định sau.
Tất nhiên, Chu Sùng Quang là do nhị huynh sắp xếp, nói rằng người này giả dối, lòng dạ hẹp hòi, âm thầm làm không ít chuyện lấy bạc danh tiếng.
Dù sao, đây cũng coi như là góp phần thanh lọc triều đình.
Quan trọng hơn, việc Vệ Khương bị cấm túc tạo điều kiện thuận lợi cho kế hoạch sắp tới.
Đã một tháng kể từ khi ta đến chùa Tướng Quốc, các thiếp còn lại đều có tin vui rằng đã mang thai.
Ban đầu bị cấm túc, Vệ Khương định buông xuôi, nhưng với tin tức về chín đứa con sắp chào đời, hắn ta lại phấn chấn hẳn lên.
“Đúng là lũ nữ nhân đáng ghét, ai cũng có thai, tại sao ta lại không thể mang thai?”
Phong Y Y trong cơn giận dữ lại đập phá hết đồ đạc trong phòng.
Lần trước bỏ thuốc thất bại, bị cấm túc chưa kể, còn khiến Vệ Khương cảnh giác, muốn bỏ thuốc lần nữa chắc chắn không thành.
Vệ Khương đứng lên vì dòng dõi Vệ gia, không chỉ hàng ngày đi quanh các viện để an ủi các mỹ nhân, mà còn tự mình giám sát ba bữa ăn hàng ngày để đề phòng ai đó bỏ thuốc.
17
Vở kịch sắp bắt đầu, ta bảo Tuyết Mai thu dọn hành lý về phủ tướng quân.
Vệ Khương biết ta trở về, đích thân ra cửa đón, khen ngợi ta đã làm rất nhiều cho dòng dõi Vệ gia.
“Việc này nhờ cả vào A Tú, A Tú vất vả rồi, giờ Vệ gia cũng coi như có người nối dõi.”
“Vẫn là phu quân có phúc, một lúc có chín đứa con, yên tâm hưởng thụ niềm vui con cháu đầy đàn đi.”
Ta về viện, Vệ Khương kiên nhẫn uống vài chén trà với ta, sau vài ngày kiêng cữ, trong lòng khó chịu, muốn thân mật với ta một chút.
Không ngờ trong trà đã có chút thuốc, do Phong Bạc Bạc chế, đảm bảo chất lượng.
“Phu quân à, mấy ngày nay thiếp đến kỳ kinh nguyệt, chàng đến chỗ Y Y đi.”
Vệ Khương dù không vui, nhưng cũng không còn cách nào, vì kinh nguyệt không phải người, có thể gọi nó quay lại.
Vệ Khương đành tìm đến Yên Nhiên Viện.
Phong Y Y đang trách trời trách đất, nghe nha hoàn nói Vệ Khương đến, lập tức thay đổi sắc mặt, cười tươi.
“Khương ca ca, chàng đến rồi.”
“Ừ, sao phòng lại trống thế này?”
“Đây là…”
Chưa kịp nghĩ ra lý do, thuốc trong người Vệ Khương đã phát tác, hắn ta bế thốc Phong Y Y lên giường.
Mấy ngày kiêng cữ khiến Vệ Khương vô cùng mạnh mẽ, Phong Y Y bị hành hạ đến mức kêu la không ngớt.
Phong Thi Thi ở viện bên cạnh đang chơi cung tên, nghe tiếng kêu lập tức đóng cửa lại.
“Phu nhân, không hay rồi, tướng quân… tướng quân mất rồi.”
Nha hoàn ở Yên Nhiên Viện vừa lăn vừa bò đến tìm ta, nói Vệ Khương gục trên bụng Phong Y Y.
Ta vội vàng bảo Tuyết Mai đi mời đại phu, rồi theo nha hoàn đến Yên Nhiên Viện.
(truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó)
18
Phong Y Y đã mặc lại quần áo, run rẩy ngồi trong góc tường, gặp chuyện thế này, thật là một bóng ma tâm lý suốt đời.
“Là ngươi, đúng không, ngươi hại ta.”
Vừa thấy ta, Phong Y Y đã lao tới, định bóp cổ ta.
Chưa kịp chạm vào áo ta, đã bị Tuyết Mai đá văng ra.
Đại phu đến, chẩn đoán Vệ Khương bị đột tử, đã không còn hơi thở.
“Phu quân ơi, sao chàng lại đi như vậy…”
Ta rơi nước mắt đúng lúc, khóc thương một cách chân thành, đau khổ đến tận cùng.
Người đã mất, lễ tang cũng cần được sắp xếp.
Ta đau buồn đến mức không dậy nổi, giao việc này cho quản sự Lý.
Chỉ trong ba bốn canh giờ, phủ tướng quân treo cờ trắng, cả kinh thành đều biết đại tướng quân Vệ Khương vì ham mê nhục dục mà đột tử.
Tất nhiên là do ta cho người truyền bá khắp nơi, không để danh tiếng tốt đẹp của hắn ta lan ra, làm sao thu được sự thương cảm của mọi người.
Nhiều người đến viếng, ta trong sự giúp đỡ của nha hoàn tiếp đón khách, ai nhìn cũng không thể không thương xót vài câu.
Hoàng thượng phái Lý công công đến, để an ủi ta, người thê tử góa của công thần, ban thưởng mấy rương vàng bạc châu báu.
Ôi, vốn dĩ nhà đã giàu có, nay lại thêm một chút của cải.
Khi ta đang chào hỏi mọi người, Tuyết Mai xuất hiện.
“Phu nhân, các thiếp ở hậu viện đều bị sảy thai.”
“Mau mời đại phu, nhanh lên.”
Bốn năm đại phu đến, nói rằng thức ăn của các thiếp đã bị hạ thuốc sảy thai, cuối cùng không giữ được đứa con nào.
“Ông trời ơi, phu quân ta đã đi rồi, sao ngay cả một đứa con cũng không để lại.”
Ta hét lên một tiếng, rồi ngất xỉu.
Quản sự Lý báo quan, sau khi phủ Kinh Triệu điều tra, cuối cùng tìm thấy số thuốc sảy thai còn lại trong Yên Nhiên Viện, giống hệt với loại được hạ trong thức ăn.
Phong Y Y bị phủ Kinh Triệu bắt đi, nàng ta không chống cự, như thể đã nhận tội.
Vừa ra đến cửa, Phong Y Y đã phun ra máu tươi, sau đó ngã gục xuống.
Hóa ra, trước khi phủ Kinh Triệu đến, Phong Y Y đã uống thuốc độc, biết mình không thoát được, thà tự giải thoát còn hơn.
19
Ta cho hỏa táng xác của Vệ Khương, cũng xem như thực hiện lời thề ban đầu, chết không có chỗ chôn.
Phủ tướng quân không còn Vệ Khương, Phong Y Y cũng theo hắn ta, mong họ dưới suối vàng tái hợp.
Mỹ nhân mang thai là giả, sảy thai cũng là giả, vậy điều gì là thật?
Vệ Khương và Phong Y Y mất mạng là thật.
“Cảm ơn các nàng, như đã hứa mỗi người một viện hai sân và một vạn lượng ngân phiếu.”
Ta cùng chín mỹ nhân ngồi trong sân uống trà, tại chỗ thực hiện lời hứa, trả lại khế ước bán thân, kèm theo địa chỉ và ngân phiếu.
Ngoài ra, ta còn trả thêm một vạn lượng cho Phong Bạc Bạc, vì dù sao các loại thuốc mang thai, sảy thai, và cả thuốc Vệ Khương uống đều do nàng ấy chế tạo.
Số tiền này đáng giá.
Mỹ nhân ra đi, nhưng hương thơm vẫn còn, phủ tướng quân rộng lớn giờ chỉ còn lại mình ta là chủ nhân.
Xử lý xong mọi việc, ta trở về nhà họ Tô.
“Muội muội, nếu sống một mình không vui, thì về nhà, bọn ta sẽ ở bên muội.”
“Gì chứ, muội muội ta vẫn còn duyên lành ở phía trước.”
“Huynh đúng là lắm chuyện.”
“A Tú, kế hoạch tiếp theo của muội là gì?”
Kế hoạch à, tất nhiên là trở thành một phu nhân tướng quân giàu có, nhàn nhã và có cáo mệnh.
Hết.