Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại LẦN NÀY TA ĐÃ CHỌN ĐÚNG NGƯỜI Chương 4 LẦN NÀY TA ĐÃ CHỌN ĐÚNG NGƯỜI

Chương 4 LẦN NÀY TA ĐÃ CHỌN ĐÚNG NGƯỜI

7:25 sáng – 29/12/2024

16

Khi ta kể lại trước triều đình việc nhà họ Vũ Văn đã đối xử với ta thế nào sau khi thành thân, phụ hoàng lập tức nổi trận lôi đình.

“Trường Lạc là trưởng công chúa duy nhất của trẫm, là duy nhất! Vì muốn bảo vệ con bé, trẫm thậm chí đã đau lòng mà đưa nó ra khỏi cung để nuôi dưỡng.

Nữ nhi của trẫm được nuôi dạy thành người xinh đẹp, hiểu biết, thông tuệ như vậy, không phải để các ngươi đem ra khinh nhờn, bạc đãi!”

Vũ Văn Minh, Đường Uyển, và bà mẹ chồng vốn ngày thường kiêu căng, giờ quỳ trong điện, không dám thở mạnh.

Phụ hoàng vừa hạ cơn giận, Vũ Văn Minh lại cố gắng biện minh, khiến cơn thịnh nộ của ngài càng bùng lên mạnh mẽ hơn.

Ngài lập tức ban thánh chỉ, cách chức Vũ Văn Minh, cả gia đình bị đày ra biên cương, đời đời không được phép quay lại kinh thành.

Nghe thánh chỉ, Đường Uyển lập tức hoảng sợ ngất xỉu, mẹ chồng cũng quỳ không nổi, suýt ngã khuỵu xuống đất.

Chỉ có Vũ Văn Minh còn cố giữ chút bình tĩnh, miễn cưỡng tiếp nhận thánh chỉ.

Giấc mộng vinh hoa phú quý của nhà họ Vũ Văn từ đây tan thành mây khói.

Công danh mà Vũ Văn Minh vất vả thi đỗ tiến sĩ cũng hóa thành tro bụi.

17

Để chúc mừng ta được phong lại làm công chúa, phủ Ngụy Quốc Công đã đốt pháo thật lâu khi đón ta về phủ.

Trong không khí náo nhiệt ấy, ta trở lại thân phận thiếu nữ độc thân, một lần nữa về ở tại nhà mẹ đẻ.

Phụ mẫu ta lần này không vội vàng chọn phu quân cho ta nữa. Dù sao, người phu quân trước đó chính do phụ thân đích thân chọn, lại không ngờ là kẻ cặn bã như vậy.

Ngay cả ta cũng nghĩ thế, vừa thoát khỏi hố lửa, ai lại muốn vội vàng nhảy xuống một cái hố khác chứ.

Ở phủ Ngụy Quốc Công, ta chẳng có việc gì làm, thường xuyên vào cung thăm phụ hoàng, mẫu hậu và thái tử ca ca.

Cuộc sống yên tĩnh ấy đột ngột bị phá vỡ khi Thái phó Hà bất ngờ đến phủ Ngụy Quốc Công.

Phụ thân ta cười chào đón, hỏi ông đến có việc gì.

Ông cũng cười đáp lại:

“Ta đến thay nhi tử ta cầu hôn.”

Câu nói ấy khiến phụ thân ta sững sờ, mẫu thân ta cũng ngẩn người, còn ta vừa bước qua cổng phủ nghe thấy cũng giật mình đứng chết trân.

Rất nhanh, tin tức nhi tử của Hà Thái phó, Hà Quyết, cầu hôn công chúa Xương Ninh Thẩm Trường Lạc vừa mới hòa ly không lâu đã lan khắp kinh thành.

Hà Quyết hành động còn nhanh hơn, ngay ngày đó đã kéo phụ thân mình đi cầu hôn, lại trực tiếp vào cung trình bày với phụ hoàng và mẫu hậu rằng hắn muốn cưới ta.

Phụ hoàng và mẫu hậu một lần nữa gấp gáp triệu ta tiến cung. Sau khi nghe toàn bộ sự thật, họ cũng chỉ biết im lặng.

Ta ngơ ngác bước ra khỏi điện của phụ hoàng, liền bị Hà Quyết chặn lại ở góc tường.

Hắn cao hơn ta rất nhiều, chỉ cần nghiêng người một chút là có thể vây lấy ta trong vòng tay mình.

Nhưng hắn không làm thế, chỉ lùi lại nửa bước, vẫn giữ sự lễ độ và chừng mực như trước đây.

“Khi Tòng quân,hạ thần nghe tin công chúa điện hạ đã thành thân. Khi ấy hạ thần nghĩ mình nên từ bỏ những tình cảm dành cho điện hạ.”

Đôi mắt đen láy của hắn nhìn ta chăm chú, không hề dời đi.

“Nhưng khi trở lại kinh thành,hạ thần nghe nói điện hạ sống không hạnh phúc, muốn hòa ly. Lúc đó, thần nghĩ mình có lẽ vẫn còn cơ hội.”

“Không biết bây giờ nói ra liệu có muộn không, nhưng thần  đã thích công chúa điện hạ, từ hai năm trước rồi.”

Rất nhanh sau đó, kinh thành lại lan truyền một tin mới.

Công chúa Xương Ninh Thẩm Trường Lạc sắp đính hôn với tướng quân Hà Quyết, nhi tử của Hà Thái phó.

Chỉ là, xem ra công chúa Xương Ninh vẫn chưa chịu gật đầu, còn Hà tướng quân thì đang tích cực theo đuổi rất sát sao.

18

Ngày nhà họ Vũ Văn bị lưu đày ra biên cương, ta cố ý mặc bộ lễ phục công chúa lộng lẫy nhất để đến gặp bọn họ.

Đường Uyển đã mất đứa con, đang ầm ĩ đòi về quê cũ, vừa nhìn thấy ta liền quỳ xuống xin lỗi:

“Dân nữ đã không còn bất cứ quan hệ gì với nhà họ Vũ Văn, cầu xin công chúa điện hạ khai ân!”

Sắc mặt của Vũ Văn Minh lúc xanh lúc trắng, hành động của Đường Uyển chẳng khác nào tát thẳng vào mặt hắn.

Hắn và mẹ hắn đều mặc y phục vải thô, có vẻ đã chịu không ít khổ cực. Mẹ hắn cũng quỳ xuống, khóc lóc van xin ta.

Hắn cũng quỳ theo, cố gắng đưa tay kéo lấy váy ta, nhưng ta nhanh chóng tránh đi.

“Phu… Công chúa điện hạ, cầu xin người khai ân, có thể xin Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ không… Dân đen thật sự biết sai rồi.”

Ta liếc qua bọn họ, lạnh lùng lên tiếng:

“Từ đây trở đi, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại. Ta không phải người nhân từ, tất nhiên mong rằng trên đường đi, các ngươi gặp phải bão cát ngập trời, gian nan trắc trở, như vậy ta mới hả giận.”

Nói xong, ta không thèm liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của ba người họ, xoay người rời đi.

Vũ Văn Minh vẫn không cam lòng, cất giọng gọi ta lại:

“Dù là công chúa, cũng có ai muốn cưới một người đã từng gả chồng như ngươi đâu? Ngươi chẳng phải cũng sẽ cô độc đến hết đời sao?”

Hắn còn chưa nói hết câu, ta đã cảm nhận được có người khoác áo choàng lên vai mình.

Ngẩng đầu lên, ta thấy Hà Quyết đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn.

“Nếu ngươi còn dám mở miệng sỉ nhục vị hôn thê của ta, ta không ngại khiến con đường lưu đày của các ngươi thêm nhiều chuyện vui.”

Vũ Văn Minh nhìn Hà Quyết đầy kinh ngạc, không tin vào tai mình:

“Vị hôn phu? Sao có thể, sao có thể chứ…”

Ta quay đầu lại, cười khẩy nhìn hắn:

“Vũ Văn Minh, có vẻ ngươi vẫn chưa hiểu, ở kinh thành, ngươi chẳng qua chỉ là một con kiến hèn mọn.

Công chúa như ta, dù có hòa ly, người cầu hôn ta vẫn xếp hàng dài.

Còn ngươi, mất đi công chúa như ta, chỉ có thể trở thành kẻ lưu đày nơi biên cương mà thôi.”

Nhìn ánh mắt thất thần của hắn, ta quay lưng rời đi.

Những chuyện này đều là báo ứng của bọn họ.

19

Hà Quyết theo đuổi ta rất quyết liệt.

Có lẽ vì hôm ấy ta lỡ miệng nói rằng người cầu hôn ta chỉ có nhiều hơn chứ không ít, khiến hắn cảm thấy chút áp lực.

Phủ Ngụy Quốc Công cũng không thể làm ngơ được nữa. Họ vốn biết rõ phẩm hạnh của Hà Quyết, nên bắt đầu âm thầm và công khai nói tốt cho hắn.

Không biết Hà Quyết làm thế nào, nhưng ngay cả phụ hoàng vốn không chịu gật đầu, gần đây cũng bắt đầu dao động.

Tất nhiên, họ nói rằng tất cả vẫn phải dựa vào ý nguyện của ta.

Ta thở dài, cuối cùng cũng đầu hàng trước sự tấn công liên tục, đồng ý với hôn sự này.

Dù sao, Hà Quyết thực sự là một nam nhân tốt, so với Vũ Văn Minh thì đúng là một trời một vực.

Khi thấy ta đồng ý, Hà Quyết vui mừng đến mức ngay trong đêm đã mang lễ vật đến, nóng lòng muốn cưới ta về phủ ngay ngày mai.

Nghe nói hắn đã quấn quýt lấy Hoàng thượng rất lâu, cuối cùng cũng định được ngày cưới vào tháng sau, chọn một ngày lành tháng tốt.

Ta chỉ thấy buồn cười. Người này, xem ra những năm qua đã nhẫn nhịn quá lâu, giờ lại gấp gáp như sợ ta đổi ý vậy.

20

Tháng sau, ngày ta và Hà Quyết thành thân, mọi nghi lễ đều lớn hơn nhiều so với lần thành thân đầu tiên của ta.

Khi cùng Hà Quyết bái đường, bàn tay hắn nắm lấy tay ta thật chặt, mang theo sự trân trọng và ấm áp.

Thành thân hai lần, lần đầu bị Vũ Văn Minh bỏ lại, phải một mình giữ phòng.

Lần thứ hai, khi Hà Quyết vén khăn voan đỏ của ta, trong đôi mắt hắn là tình yêu và sự trân quý không thể che giấu.

Ta nghĩ, có lẽ lần này, ta đã chọn đúng người.

End