Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại LẦN NÀY TA ĐÃ CHỌN ĐÚNG NGƯỜI Chương 3 LẦN NÀY TA ĐÃ CHỌN ĐÚNG NGƯỜI

Chương 3 LẦN NÀY TA ĐÃ CHỌN ĐÚNG NGƯỜI

7:24 sáng – 29/12/2024

13

Ở trong cung một thời gian, ta mới trở về phủ của mình.

Đương nhiên, Vũ Văn Minh và những người trong nhà hắn vẫn chưa biết gì.

Dù có nghe thấy lời đồn ngoài kinh thành, bọn họ cũng chỉ cảm thấy tự hào, vì trong mắt hắn, ngay cả Hoàng thượng cũng rất coi trọng hắn.

Bước vào chính sảnh, ta thấy Vũ Văn Minh, Đường Uyển và mẹ chồng ta đang ngồi cùng nhau, trò chuyện vui vẻ như thể họ mới là người một nhà.

Ta liếc qua bàn trà, thấy bọn họ dám tự tiện lấy những chén trà quý trong kho riêng của ta, cùng với trà Long Tỉnh thượng hạng ra dùng. Trong lòng lập tức bốc hỏa.

“Ai cho các người động vào đồ của ta?”

Sắc mặt Vũ Văn Minh trầm xuống:

“Thẩm Trường Lạc, lời này là ý gì? Đồ trong phủ ta, ta tại sao không thể dùng?”

Ta tức đến mức bật cười:

“Đồ trong kho riêng toàn là của hồi môn cha mẹ ta chuẩn bị cho ta, khi nào thì biến thành của ngươi?”

Vũ Văn Minh vẫn mặt dày đáp lại:

“Ta và nàng là phu thê , đồ của nàng tự nhiên là của ta. Hơn nữa, nàng để trong kho chẳng phải cũng không dùng tới sao?”

Ta liếc nhìn bà mẹ chồng, trên đầu bà ta cài trâm, vòng tay ngọc hòa điền của Đường Uyển, cùng bộ xiêm y gấm Tứ Xuyên trên người nàng ta. Tất cả đều là đồ từ kho riêng của ta.

Mẹ chồng không những không biết ngượng, còn lên tiếng châm chọc:

“Toàn bộ phủ này đều là của chúng ta, tại sao không thể dùng? Hơn nữa, Uyển Nhi gần đây nghén nặng, muốn ngửi mùi hương của trà Long Tỉnh cho dễ chịu.”

Ánh mắt Đường Uyển thì cứ dán vào những món trang sức quý giá mà ta đang đeo.

Ta biết nàng ta đang nghĩ gì.

Trong phủ khắp nơi đều có tai mắt của ta, rất nhanh đã có người báo rằng Đường Uyển dựa vào việc mình mang thai, trong nhà xưng là chủ mẫu, còn tuyên bố sau khi sinh con sẽ đẩy ta khỏi vị trí chính thê.

Nàng ta chắc chắn nghĩ rằng một khi điều đó xảy ra, mọi thứ trong phủ sẽ thuộc về nàng.

Nhưng nàng ta nào biết, phu quân nàng cưới vốn chỉ là loại “phượng hoàng nam*”. Mọi thứ trong phủ này, sau khi ta hòa ly, tất cả đều sẽ thuộc về ta.

Ta cười lạnh:

“Người đâu, mang hết bộ trà cụ và trà Long Tỉnh thu lại. Còn nữa, lột toàn bộ đồ trên người mẹ chồng và Đường Uyển xuống cho ta!”

Sắc mặt Vũ Văn Minh tái mét:

“Thẩm Trường Lạc, nàng là đồ đàn bà ác độc! Nàng muốn làm gì? Uyển Nhi còn đang mang thai đấy!”

“Vậy thì mời Đường di nương tự cởi xuống. Nếu để hạ nhân của ta ra tay, e rằng khó tránh khỏi làm tổn thương đứa bé trong bụng nàng, ngươi nói phải không?”

Ta nhanh chóng tự tay gỡ trâm cài trên đầu mẹ chồng, khiến tóc bà ta rối tung, ánh mắt đầy oán hận nhìn ta:

“Thẩm Trường Lạc, ngươi là đồ tiện nhân! Ngươi dám bất kính với trưởng bối, nhất định sẽ chết không yên thân!”

Sau một hồi hỗn loạn gà bay chó chạy, ta lấy lại toàn bộ đồ đạc của mình, đồng thời cho người canh giữ nghiêm ngặt kho riêng.

Nhìn Vũ Văn Minh với gương mặt trắng bệch, Đường Uyển nước mắt lưng tròng, và mẹ chồng vẫn còn chửi rủa không ngừng, ta chỉ cảm thấy vô cùng nhàm chán.

Thật đúng là một gia đình vô dụng và mặt dày xứng đôi vừa lứa.

* người đàn ông xuất thân từ gia đình nghèo khó, sống ở nông thôn hoặc vùng xa xôi, nhưng nhờ nỗ lực cá nhân đã đỗ đạt.

 

14

Gần đây, thần sắc của Vũ Văn Minh trở nên có chút mệt mỏi.

Ta biết, chắc chắn là do phụ hoàng và Ngụy Quốc Công trên triều đình liên tục tạo áp lực, khiến hắn rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.

Không ngờ hai vị phụ thân của ta lại hành động nhanh đến vậy, chắc chắn là muốn thay ta xả giận.

Vũ Văn Minh tất nhiên tìm đến ta.

Hắn vẫn không chịu xuống nước, vẻ mặt bối rối hỏi:

“Phụ thân nàng, tại sao dạo này trên triều đình cứ nhằm vào ta?”

Ta ngơ ngác, đáp:

“Ta làm sao biết được? Sao ngươi không tự đi hỏi ông ấy?”

Hắn nghiến răng, gằn giọng:

“Có phải vì nàng nói với ông ấy, nói ta đối xử không tốt với nàng, nên ông ấy mới…”

“Thì ra ngươi biết mình đối xử với ta không tốt à? Ta cứ tưởng ngươi không nhận ra chứ?”

Sắc mặt hắn đông cứng, cuối cùng cũng chịu hạ mình cầu xin:

“Phải, trước đây là ta sai. Sau này ta sẽ sửa. Nàng có thể nói giúp ta với phụ thân nàng được không…”

Ta bật cười lạnh lùng:

“Chuyện này có liên quan gì đến ta? Ta đã bảo ngươi rồi, ngươi nên tự đi tìm phụ thân ta mà hỏi.”

“Ngươi chẳng phải nói Hoàng thượng rất coi trọng ngươi sao? Hay là ngươi đến tìm Hoàng thượng nói thử xem, xem bệ hạ có quan tâm ngươi không?”

Lúc này, Vũ Văn Minh mới nhận ra có điều bất thường.

Không có sự ủng hộ của Ngụy Quốc Công, rất nhiều thế lực bên cạnh hắn bắt đầu rời xa.

Những đồng liêu trước đây cùng hắn xưng huynh gọi đệ, giờ bắt đầu làm ngơ, không còn tiếp xúc với hắn.

Thậm chí, thái độ của Hoàng thượng đối với hắn cũng trở nên mập mờ.

Cuối cùng, hắn hoảng sợ, vội vàng quay về tìm ta.

Ta vẫn phớt lờ sự cầu cứu của hắn, tiếp tục ngồi trong phòng chơi bài với các nha hoàn.

Hiếm hoi thấy hắn chịu hạ mặt đến tìm, nhưng lại bị ta ngó lơ, hắn tất nhiên giận dữ đến mất mặt.

“Thẩm Trường Lạc, nói cho cùng, nàng cũng chẳng có bản lĩnh gì. Nàng chẳng qua chỉ là con nuôi của Ngụy Quốc Công, ta muốn xem ông ấy có thể chống lưng cho nàng được bao lâu!”

Gia đình này hết lần này đến lần khác lấy thân phận của ta ra để chế giễu, thật sự khiến người ta không thể nhẫn nhịn thêm.

Quả nhiên, có mẫu thân thế nào, thì có nhi tử thế ấy.

15

Còn chưa đợi ta ra tay, đã có người thay ta làm điều đó.

Ta sững sờ nhìn Hà Quyết từ đâu xuất hiện, gương mặt lạnh lùng, không chút nương tình, thẳng chân đá Vũ Văn Minh ngã lăn xuống đất.

Tiếng động lớn làm mẹ chồng và Đường Uyển hoảng hốt chạy ra, vừa thấy cảnh tượng ấy, họ liền xông tới như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Ngươi là ai! Ngươi dám đối xử với con trai ta như vậy! Ngươi có biết hắn là ai không? Hắn là quan chính ngũ phẩm do Hoàng thượng đích thân phong!”

Đường Uyển bụng mang dạ chửa, nước mắt lưng tròng, vội vàng đỡ Vũ Văn Minh dậy, ánh mắt tràn đầy oán hận nhìn ta.

Hà Quyết lạnh nhạt đáp, ánh mắt sắc bén như dao:

“Ta là tướng quân được Hoàng thượng đích thân phong. Phẩm cấp còn cao hơn tên con trai quý của bà rất nhiều.”

16

Gương mặt Hà Quyết lạnh lùng quét qua bọn họ một lượt, sau đó bước tới trước mặt ta, cúi chào và nhíu mày thật sâu.

“Vô dụng lại ngu ngốc, đây chính là phu quân mà điện hạ chọn sao?”

Ta vội vàng xua tay:

“Không phải ta chọn! Là phụ thân chọn! Thầy trụ trì  bảo ta không thể gả cho nhà phú quý mà…”

Khoan đã, ta còn chưa hỏi, tại sao hắn lại ở đây?

“Trụ trì chùa đã nói với Hoàng thượng rằng kiếp nạn của công chúa hình như đã kết thúc, có thể nhận tổ quy tông. Vì vậy Hoàng thượng lập tức ban thánh chỉ ngay trong đêm.”

Hà Quyết lần nữa lạnh lùng liếc nhìn ba người nhà họ Vũ Văn với ánh mắt ngỡ ngàng, sau đó ra hiệu cho thái giám trong cung lấy thánh chỉ ra tuyên đọc.

Trụ trì nói kiếp nạn của ta đã qua, phụ hoàng liền phong ta trở lại thành công chúa Xương Ninh.

Lúc này, Vũ Văn Minh mới mặt mày biến sắc, đứng bật dậy, bước đến trước mặt ta.

“Nàng  thực sự là con gái của Hoàng thượng? Nàng là công chúa? Sao có thể như vậy, sao có thể…”

Bọn họ luôn nghĩ rằng ta không có huyết thống với Ngụy Quốc Công, thân phận chắc chắn thấp kém. Nhưng nào ngờ ta lại là công chúa được Hoàng thượng gửi nuôi ngoài dân gian, cao quý hơn gấp bội.

Nhớ lại cách họ đối xử với ta trước đây, mẹ chồng và Đường Uyển đứng bên cạnh đã bắt đầu run rẩy.

Vũ Văn Minh ngơ ngác, muốn đưa tay ra kéo ta:

“Phu nhân, vì sao nàng không nói sớm với vi phu rằng nàng là công chúa, nàng…”

Hà Quyết bước tới chắn trước mặt ta, lạnh lùng nói:

“Nàng ấy rất nhanh sẽ không còn là phu nhân của ngươi nữa.

Vũ Văn Minh, ngươi có biết rằng hành vi bạc đãi công chúa điện hạ của Hoàng thượng sẽ phải chịu hình phạt thế nào không?”

Bị câu hỏi của Hà Quyết làm cho đứng hình, trong mắt Vũ Văn Minh cuối cùng cũng hiện lên vẻ hối hận.

“Nếu ta biết nàng là công chúa, ta tuyệt đối sẽ không…”

“Đêm tân hôn liền bắt đầu lạnh nhạt với công chúa điện hạ, mặc cho mẫu thân của ngươi lăng mạ thân thế của nàng, còn dung túng thiếp thất, bỏ chính thê, để mẫu thân và thiếp thất chiếm dụng đồ trong kho riêng của công chúa…”

Hà Quyết thản nhiên liệt kê từng tội trạng của bọn họ, mỗi câu nói ra, sắc mặt ba người nhà họ Vũ Văn càng trở nên khó coi hơn.

“Vũ Văn Minh, ngươi có muốn tính xem, nhà ngươi rốt cuộc phải chịu những hình phạt gì không?”

Vũ Văn Minh lập tức quỳ sụp trước mặt ta, kéo lấy tà váy của ta mà van xin:

“Phu nhân, phu nhân, là ta sai rồi, ta thật sự sai rồi. Từ nay về sau chúng ta sẽ sống thật tốt, ta thề ta sẽ không bao giờ đối xử với nàng như vậy nữa. Nàng tha thứ cho ta được không?”

Ta hất tay hắn ra, lạnh nhạt nói:

“Vũ Văn Minh, ta rất nhanh sẽ không còn là phu nhân của ngươi nữa.

Ngươi nên gọi ta là công chúa điện hạ.”

“Và buông váy của ta ra. Ta cảm thấy bẩn.”

Người hắn run lên một cái, rồi không còn dám đưa tay ra kéo ta nữa.

Hà Quyết đứng sau ta, ra lệnh cho hạ nhân:

“Đưa ba người này đi.”

Ba người bọn họ mặt mày xám ngoét, bị áp giải đi. Hà Quyết sóng vai bước cùng ta.

“Hạ thần chúc mừng công chúa điện hạ, đã thoát khỏi kẻ cặn bã.”

Ta nghiêng đầu nhìn hắn.

Hai năm không gặp, hắn trông chững chạc hơn trước rất nhiều, cũng gầy hơn, cằm còn mọc một chút râu lún phún.

“Ta cũng chúc mừng ngươi, cuối cùng đã được làm điều mình thích, đạt được điều mong muốn.”

“Đạt được điều mong muốn thì chưa hẳn, nhưng ít nhất cũng có chút tiến triển.”

Hà Quyết cẩn thận đỡ ta lên cỗ xe ngựa đang đợi ngoài cửa. Lòng bàn tay hắn ấm áp, mang lại cho người ta một cảm giác an toàn lạ kỳ.

“Hoàng thượng nói, công chúa điện hạ đã chịu ấm ức, ngài nhất định sẽ cho người một lời công bằng, trừng trị nghiêm khắc nhà họ Vũ Văn.”