08
Vũ Văn Minh dẫn theo biểu muội yêu quý của hắn, Đường Uyển, đến chất vấn ta.
Khi ấy, ta đang ngồi trong phòng mình, cùng các nha hoàn đánh lá bài để giết thời gian, thì Vũ Văn Minh với vẻ mặt đầy tức giận xông vào.
“Thẩm Trường Lạc, nàng đã làm gì mẫu thân ta? Bà ấy bị nàng chọc tức đến đau ngực suốt mấy canh giờ!”
Đường Uyển đứng bên cạnh, vẻ mặt đáng thương dịu dàng nói thêm:
“Tỷ tỷ, sao tỷ có thể đối xử với mẫu thân như vậy được? Dẫu sao bà ấy cũng là thân mẫu của biểu ca, chúng ta phải kính trọng bà mới đúng.”
Vũ Văn Minh nhìn nàng ta đầy vẻ hài lòng, sau đó quay lại tiếp tục trách móc ta.
“Nàng đã gả vào đây, thì nên có dáng vẻ của một người thê tử! Học theo Uyển Nhi nhiều hơn đi, nàng ấy dịu dàng, đoan trang hơn nàng rất nhiều!”
Ta nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt liếc nhìn hắn, đáp lại:
“Ngươi đến đây hỏi tội, đã điều tra rõ sự việc chưa?”
“Là thân mẫu của một viên quan chính ngũ phẩm nhỏ bé, chưa từng được phong cáo mệnh, mà lại dám tùy tiện bàn chuyện riêng của phủ Ngụy Quốc Công. Chẳng lẽ ta không nên ngăn cản bà ấy sao?”
“Còn ngươi, là gia chủ, lại chẳng phân rõ đúng sai, lập tức đổ mọi lỗi lầm lên đầu ta. Quả là một kẻ vô trách nhiệm.
Ngươi đã cưới ta, thì cũng nên có dáng vẻ của một người phu quân.
Học theo người khác nhiều vào, có người biết gánh vác hơn ngươi rất nhiều.”
Ta trả lại nguyên xi những lời hắn vừa nói, rồi lạnh nhạt bổ sung thêm một câu:
“Vũ Văn Minh, ngu hiếu là bệnh, cần phải chữa.”
09
Vũ Văn Minh suýt nữa bị ta chọc tức đến ngất xỉu, phải nhờ Đường Uyển vội vã đỡ lấy.
“Tỷ tỷ, sao tỷ có thể nói phu quân như vậy? Phu quân chính là trời, chúng ta phải thuận theo chàng mới đúng.”
Ta bật cười, như thể vừa nghe được một trò cười lớn:
“Phu quân là trời? Thật nực cười. Ta, Thẩm Trường Lạc, chưa bao giờ là kẻ phải dựa vào phu quân.
Trời của ta, vĩnh viễn chỉ có bản thân ta mà thôi.”
Chính bởi mang suy nghĩ ấy, ta có thể hoàn toàn phớt lờ mọi lời răn dạy đầy áp bức của Vũ Văn Minh, kẻ luôn muốn hạ thấp vị thế của ta.
Nực cười thay, ta đường đường là công chúa, vì sao phải nghe lời ngươi mà làm một hiền thê lương mẫu?
Nếu không phải phụ hoàng và mẫu hậu lo lắng rằng nhận lại ta sẽ khiến sức khỏe ta suy yếu, thì phủ đệ được ban cho ta khi xuất giá vốn nên gọi là phủ công chúa.
Đâu đến lượt Vũ Văn Minh mở miệng nói năng bừa bãi?
Mọi thứ trong phủ này đều là của ta, bọn họ ăn của ta, mặc của ta, mà còn mặt dày đến mức này, thật khiến người ta không khỏi kinh ngạc.
Cả gia đình này đúng là vô liêm sỉ đến khó mà tưởng tượng.
10
Ngay từ đầu, ta đã không có ý định cùng Vũ Văn Minh thực sự trở thành phu thê.
Đúng lúc hắn bị ta chọc tức lần trước, liền quay sang cùng biểu muội hắn thắm thiết mặn nồng, chẳng còn tâm trí để ý đến ta.
Ta trong lòng đã sớm có ý định hòa ly, chỉ là thời điểm hiện tại chưa thích hợp.
Ta biết, nếu phụ mẫu hay phụ hoàng, mẫu hậu biết chuyện Vũ Văn Minh đối xử với ta như vậy, nhà họ chắc chắn không còn đường sống ở kinh thành.
Với một gia đình như thế này, ta đương nhiên không dễ dàng bỏ qua.
Một hôm, vào giờ Ngọ, Lan Hoa hầm hầm từ phòng bếp nhỏ trở về.
“Cô nương, bọn họ thật quá đáng! Nói rằng Đường di nương đã mang thai, toàn bộ thức ăn quý giá đều đưa hết sang biệt viện!”
Ta bất ngờ ngẩng đầu: “Đường Uyển đã có thai nhanh vậy sao?”
Cũng đúng thôi, bọn họ ân ái đến thế, việc mang thai cũng chẳng phải điều lạ.
Ta ngồi trở lại mỹ nhân tháp, không chút bận tâm.
“Di nương mang thai trước chủ mẫu, nhất định sẽ gây ra lời đồn đại.
Đến lúc đó, cả kinh thành đều sẽ biết phu quân mà phủ Ngụy Quốc Công chọn cho ta đã trở mặt như thế nào.”
Lan Hoa như bừng tỉnh, không còn tức giận như trước.
Ta liếc nhìn nàng, thản nhiên nói:
“Ngươi mang gốc nhân sâm trong kho gửi sang biệt viện đi.
Ta chẳng muốn nhúng tay vào vũng nước đục này.”
11
Quả nhiên không ngoài dự đoán.
Tin đồn khắp kinh thành đều truyền nhau về việc vị phò mã bình dân mà phủ Ngụy Quốc Công chọn cho bảo bối Thẩm Trường Lạc lại bội tín bội nghĩa, qua cầu rút ván.
Không lâu sau, những lời đồn ấy truyền đến tai phủ Ngụy Quốc Công.
Để ngăn phụ mẫu lập tức kéo đến phủ, ta liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc, trở về nhà mẹ đẻ.
Phu phụ Ngụy Quốc Công nước mắt lưng tròng nắm tay ta, phụ thân càng tự trách vì đã nhìn nhầm người.
Ta thản nhiên lắc đầu, trấn an họ không nên hành động thiếu suy nghĩ, cứ làm như không biết chuyện là được.
Ngay sau đó, tin này cũng truyền đến tai phụ hoàng và mẫu hậu.
Họ lập tức triệu ta tiến cung ngay trong đêm, nhìn thấy ta, họ càng thêm xót xa, gần như rơi lệ.
Phụ hoàng nổi giận đùng đùng:
“Trẫm đã nói rồi, không nên cứ mãi nghe lời lão trụ trì kia. Rõ ràng Trường Lạc có thể chọn một phu quân tốt hơn, việc gì phải gả cho hạng người như vậy?”
Mẫu hậu càng thêm đau lòng:
“Trường Lạc, nếu con chịu ấm ức, phải nói ra chứ. Phụ hoàng mẫu hậu nhất định sẽ làm chủ cho con.”
Ta giả vờ thất vọng, cúi đầu đáp:
“Chắc là vì nhi thần không đủ sức hấp dẫn hắn. Thành thân bao lâu nay, hắn chưa từng động vào nhi thần, vậy mà đã có con với di nương của mình…”
Sắc mặt mẫu hậu tái đi, phụ hoàng thì giận đến mức “choang” một tiếng, ném chiếc chén trong tay xuống đất.
“Thứ khốn kiếp! Hắn có nghĩ đến mọi thứ hắn có bây giờ là nhờ ai mà có không?”
Ta lắc đầu, nhẹ giọng nói:
“Phụ hoàng, Vũ Văn Minh không biết là vì nhi thần mà người mới ban cho hắn chức quan chính ngũ phẩm. Hắn cứ nghĩ là do người nhìn trúng tài năng của hắn.”
“Trẫm nhìn trúng hắn? Hắn đúng là biết cách tự dát vàng lên mặt mình! Loại vong ân bội nghĩa như hắn dám đối xử với nữ nhi của trẫm như vậy!”
Mẫu hậu vội vàng bước tới, vỗ nhẹ lưng phụ hoàng để trấn an:
“Bệ hạ bớt giận. Trường Lạc nhẫn nhịn đến bây giờ, ắt hẳn có lý do của con bé.”
Sau một hồi được an ủi, phụ hoàng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nói với ta:
“Trường Lạc, con đừng lo. Dù thế nào đi nữa, phụ hoàng nhất định sẽ làm chủ cho con.”
Có được sự ủng hộ của cả phụ mẫu nuôi lẫn phụ mẫu ruột, trong lòng ta cảm thấy vững vàng hơn nhiều.
Ta ngồi trò chuyện thêm một lúc với phụ hoàng mẫu hậu, họ lại nhắc tới nhi tử của Thái phó mà đã lâu không gặp.
“Tiểu tử Hà Quyết đó, làm Hà Thái phó tức giận không ít. Hà lão là văn thần, muốn Hà Quyết nối nghiệp, nào ngờ tiểu tử đó lại bỏ đi tòng quân, giờ mới trở về. Trẫm còn phải theo lễ mà phong cho hắn chức tướng quân!”
Mẫu hậu tiếp lời:
“Đúng vậy, đứa trẻ đó chỉ thích ra chiến trường, nhưng Thái phó Hà quản nghiêm quá, nên mới phải chống lại ý gia đình mà vào quân doanh. Thái phó Hà suýt chút nữa giận đến ngất!”
Ta chần chừ hỏi:
“Phụ hoàng, mẫu hậu đang nói đến Hà Quyết mà nhi thần gặp cách đây vài năm phải không?”
12
Trước khi nhập ngũ, Hà Quyết từng là bạn học của thái tử ca ca.
Ta thường gặp hắn mỗi lần tiến cung bái kiến phụ hoàng, mẫu hậu.
Chỉ là mỗi lần gặp, hắn đều không mấy vui vẻ, ngồi đọc sách với vẻ mặt như chịu đựng cực hình.
Hà Thái phó luôn cười vui vẻ, nói rằng con trai mình có thiên phú làm văn thần, sau này nhất định sẽ kế thừa nghiệp lớn, tiền đồ rộng mở.
Nhưng sắc mặt Hà Quyết thì không hề vui.
Mỗi lần ta đến tìm thái tử ca ca chơi, nhìn thấy Hà Quyết buồn bã, ta lại đem mấy món điểm tâm ngọt trong cung của phụ hoàng nhét cho hắn, hy vọng hắn có thể vui hơn chút.
Hắn luôn khẽ gật đầu, nở nụ cười mà ta muốn thấy, rồi nhẹ giọng cảm tạ:
“Đa tạ công chúa điện hạ.”
Khi ấy, ta đã nghĩ, người đẹp như vậy, sao lại không cười nhiều hơn nhỉ.
Sau này, khi dần lớn lên, ta mới hiểu, Hà Quyết chắc hẳn là đang phải làm những điều mình không thích, nên mới không vui vẻ như vậy.
Vì thế, khi gặp lại Hà Quyết, ta liền nói với hắn rằng, hy vọng hắn có thể làm điều mình thích, và có thể cười nhiều hơn.
Ta nhớ lúc ấy, thần thái của Hà Quyết như sững lại rất lâu, cuối cùng nở một nụ cười nhẹ nhõm.
“Ta hiểu rồi. Đa tạ công chúa điện hạ.”
12 (tiếp)
Sau đó, Hà Quyết liền cãi nhau với gia đình, nhất quyết tòng quân.
Hai năm nay, ta không gặp lại hắn.
Nghe nói hắn đã lập công lớn, được phong làm tướng quân. Giờ đây, ngay cả hà Thái phó cũng không thể ép hắn làm văn thần nữa.
Ta thầm cảm thán trong lòng, không ngờ Hà Quyết lại là một người quyết liệt đến thế.