Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA NẠP 10 THIẾP CHO PHU QUÂN Chương 1: TA NẠP 10 THIẾP CHO PHU QUÂN

Chương 1: TA NẠP 10 THIẾP CHO PHU QUÂN

4:54 chiều – 12/07/2024

Phu quân ta, Vệ Khương, đã ra chiến trường ba năm, mang về một cô nương yếu đuối không thể tự chăm sóc bản thân.

Hắn ta nói nàng ấy là một cô nhi, không nơi nương tựa, muốn nạp nàng làm thiếp.

Ta liền vung tay một cái, tìm chín cô nhi khác có bảy tám phần giống nàng ta.

Nếu đã không đành lòng nhìn các cô nương mồ côi không nơi nương tựa, vậy thì cùng đưa các nàng ấy vào phủ làm thiếp đi.

Mười vị thiếp nhỏ thôi, Vệ Khương chắc bận rộn được đấy nhỉ.

(truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó)

1

Phu quân ta, Vệ Khương, đã ra biên cương đánh trận ba năm, khi trở về được phong là Đại tướng quân bất bại và còn được ban cho một phủ tướng quân.

Phủ hiện tại mà bọn ta đang ở là do gia đình ta bỏ tiền mua, một căn nhà có ba sân trong.

Vệ Khương không chỉ mang về chiến công mà còn mang theo một cô nương yếu đuối không thể tự chăm sóc bản thân.

“A Tú, ta đã về rồi, còn nàng ấy là Phong Y Y.”

Ánh mắt của Vệ Khương tràn đầy sự dịu dàng, nhìn Phong Y Y với ánh mắt đắm đuối, nếu không phải ngại vì có ta ở đây, có lẽ họ đã ôm nhau rồi.

“Y Y là một cô nhi, không có cách nào sống sót, ta muốn nạp nàng ấy vào phủ.”

Vệ Khương mặt không đỏ, tim không đập nhanh, dường như đã quên lời thề sẽ không nạp thiếp trước đây.

Nhưng mà, con người rốt cuộc cũng sẽ thay đổi, nạp thì nạp thôi.

Một người chắc chắn không đủ, nạp thêm vài người nữa, mới xứng với thân phận Đại tướng quân của hắn ta.

Ta đã có kế hoạch trong lòng.

Nói về Phong Y Y, ta không thể không lắc đầu trong lòng, đã là cô nhi rồi, lại còn yếu đuối không thể tự lo liệu, cũng chẳng biết cách sinh tồn.

Trước khi gặp Vệ Khương, ngươi sống bằng cách uống gió Tây Bắc à?

“Ta sẽ sắp xếp, phu quân yên tâm đợi vài ngày được không?”

“Nàng sắp xếp là tốt rồi, ta cũng yên tâm.”

Vệ Khương rất hài lòng với thái độ lấy phu quân làm trời của ta, hắn biết nhà họ Tô có được chút công việc kinh doanh, là nhờ dựa vào danh tiếng của hắn ta.

Hắn ta nghĩ rằng đã nắm chắc ta trong tay.

Có chút buồn cười.

Nhớ lại khi mới thành hôn, đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của Vệ Khương, ta đã suýt rung động, suýt nữa thì yêu hắn ta, may mà hắn ta đã xuất chinh.

Cũng coi như ta thoát được một kiếp nạn.

Nhưng mà, thời gian trôi thật nhanh.

Bất tri bất giác thờ gian đã trôi qua ba năm, hoa sen trong ao lần lượt nở rộ rồi phai tàn, rồi lại nở thêm mấy lần nữa.

(truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó)

2

Ta tên là Tô Tú, là người Giang Nam, là quý nữ trong nhà, trên có hai thân huynh, đều chưa thành hôn.

Nói đến nhà họ Tô ở Giang Nam, ai mà không biết đó là thương nhân số một của Đại Tần, buôn bán khắp mọi nơi, độ giàu có sánh ngang với đất nước.

Bốn năm trước, Vệ Khương đến Giang Nam, bên ngoài là thay Vua chiêu binh mãi mã, mở rộng quân đội, nhưng thực chất là để đánh tiếng nhà họ Tô, quốc khố trống rỗng, muốn họ quyên góp bạc.

Phụ thân ta không còn cách nào, đành quyên góp năm trăm vạn lượng, nếu không, khi Hoàng đế tức giận, sẽ không chỉ là chuyện năm trăm vạn lượng bạc.

Sau đó, ta và Vệ Khương gặp nhau bên bờ sông ở Giang Nam, ta biết hắn ta cố ý tiếp cận ta, có lẽ là để nắm lấy Tô gia, hoặc cũng có thể là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Dù sao thì cô nương ở Giang Nam đều không hề xấu, ta cũng được xem là xinh đẹp.

“Thưa bá phụ, thưa bá mẫu, xin hãy an tâm, nếu ta cưới A Tú, ta nhất định không nạp thiếp, cũng không có thông phòng.”

“Nếu vi phạm, ta chết không có chỗ chôn.”

Vệ Khương trước mặt phụ mẫu ta lập lời thề, thật chân thành và cảm động.

Trong lòng ta, cưới ai cũng không thoát khỏi số mệnh tam thê tứ thiếp, vì để gia đình có chỗ dựa, có người chống lưng, ta dẹp bỏ tính cách phóng khoáng, đồng ý cưới Vệ Khương.

Hưởng thụ cuộc sống giàu sang do gia đình ban tặng, hy sinh một chút, ta cũng đồng ý.

Dù sao ta cũng không có người yêu.

“Phu quân ơi, chàng hãy sớm trở về, thiếp ở nhà chờ chàng.”

“A Tú yên tâm, đánh xong trận, ta sẽ không ngừng nghỉ mà lao về gặp nàng.”

Thành hôn chưa đầy một tháng, Vệ Khương ôm lấy ta rồi dẫn binh xuất chinh, để ta một mình ở kinh thành.

Cưới Vệ Khương vốn đã có mục đích, huống hồ phụ mẫu của Vệ Khương đã mất sớm, hai người bọn ta cũng không có con, ngày tháng cứ thế mà trôi qua không mặn cũng không nhạt.

Lúc mới thành hôn, chúng ta cũng từng yêu thương nhau, ban đầu ta còn nghĩ đợi Vệ Khương về, dù thế nào ta cũng phải sinh một đứa con và cùng nhau sống vui vẻ.

Ai mà có thể ngờ, kế hoạch không theo kịp sự biến hóa, chuyện cũ như làn khói, vừa thổi cái liền tan.

Trong lòng không có tình yêu, thì rút kiếm tự khắc sẽ nhanh.

3

“Tuyết Mai, ngươi đi nói với quản sự Lý, chuyện nạp thiếp định vào ba ngày sau, nếu không phu quân ta e là không đợi được.”

“Nô tỳ đi ngay.”

Tuyết Mai là nha hoàn thân cận của ta, được mang từ nhà họ Tô sang đây, nàng ấy làm việc ta rất yên tâm.

Tất nhiên, ngoài nha hoàn thân cận, ta còn mang theo vài ám vệ.

Dù sao gia sản lớn sự nghiệp lớn, luôn phải có người bảo vệ an toàn cho ta.

Thời gian gấp rút, quản sự Lý lập tức bắt đầu chuẩn bị.

Tất nhiên, ta cũng hành động ngay.

“Thôi Ưng, ngươi mang theo vài người, đi tìm chín cô gái giống Phong Y Y, nhất định phải là cô nhi, mang về đây, ta có sắp xếp.”

“Thuộc hạ tuân lệnh.”

Thôi Ưng gật đầu rời đi, không chút chậm trễ, ám vệ làm việc, chủ yếu là hiệu suất cao, dù sao ba ngày sau là lễ nạp thiếp, phải nhanh lên.

Ta và Vệ Khương vốn không có nhiều tình cảm, lại thêm đã ba năm không gặp, cũng chẳng khác gì người xa lạ.

Nhưng lần này hắn ta trở về, hắn lại vi phạm lời thề nạp thiếp, khiến ta không thể thực hiện được mong muốn sinh con.

Để trời phạt hắn, e là ta không đợi được.

Tự mình ra tay, mới là báo ứng khiến người ta thỏa mãn nhất.

Hiện tại, Tô gia đã trở thành thương nhân hoàng gia của Đại Tần, được treo biển công nhận. Không chỉ vậy, đại huynh của ta, Tô Văn Trinh, năm ngoái đã nhập chức, xử lý được nhiều việc khiến Hoàng thượng rất hài lòng, năm nay chắc sẽ được thăng quan.

Nhị huynh của ta, Tô Văn Phong, đang làm việc tại phủ Kinh Triệu, được Trương đại nhân rất coi trọng.

Vệ Khương ư, thật sự là, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Chiều hôm sau, khi ta ra ngoài, Thôi Ưng đã tìm được chín cô nương, để ta đến xem.

“Các ngươi biết việc mà các ngươi phải làm không?”

“Biết.”

“Có hối hận không?”

“Chúng ta đều là cô nhi, đánh cược một lần, còn có thể đổi lấy tương lai.”

“Tốt, việc thành công, phần thưởng đã hứa hẹn sẽ gấp đôi.”

Chín cô nương yếu ớt đứng trước mặt ta, thật là dễ nhìn.

Tuy ngoại hình tương tự nhau, nhưng mỗi người lại có khí chất khác nhau.

Nếu Vệ Khương có thể kiềm chế, ta sẽ kính trọng hắn ta như một đại quân tử, thành toàn cho hắn ta và Phong Y Y cũng chẳng sao.

Còn nếu kiềm chế không được, thì khó nói trước được.