Vương gia không yêu ta nên đêm đại hôn, người xuất hiện trong tẩm phòng của ta lại là ảnh vệ của ngài.
Hai gương mặt tuy giống nhau như đúc, nhưng không thể nào đánh lừa được ta.
Tuy nhiên, ta lại giả vờ như không biết.
Bởi vì so với bản thân ngài ấy, cái bóng kia thực sự thuần khiết, mà vóc dáng cũng tuyệt vời hơn.
Sau đó, không biết sai ở chỗ nào, vương gia dần dần bị ta thu hút.
Ban ngày, nhìn chủ tử của hắn không ngừng đuổi theo ta, ảnh vệ trung thành gần như phát điên vì ghen tị.
Ban đêm, chú chó to thuần khiết lần đầu tiên đỏ mắt, nghiến răng đầy dữ tợn.
“Thiển Thiển, giữa ta và hắn, ai khiến nàng vui hơn?”
1
Ai nấy đều biết, vương gia có một “bạch nguyệt quang.”
Ngài từng quỳ trước mặt hoàng thượng ba canh giờ để phản đối mối hôn sự này, nhưng cuối cùng vẫn phải cưới ta.
“Bạch nguyệt quang” của ngài khi hay chuyện cũng đã gả đi nơi khác. Vì thế, ngài hận ta đến tận cùng. Ngay cả lễ bái đường, ngài cũng để ta bái cùng một con gà trống.
Đêm tân hôn, ta cứ nghĩ sẽ phải cô đơn trong căn phòng trống vắng. Nào ngờ, đột nhiên ánh nến vụt tắt, một nam tử vận y phục đen, dáng người cao ráo chỉ vài bước đã bước vào.
“Vương gia?”
Dưới ánh trăng, ta thấy gương mặt của vương gia Thác Bạt Vũ.
Không thể phủ nhận, lông mày kiếm, mắt sáng, môi mỏng, sống mũi cao, quả thực rất anh tuấn.
“Vương gia? Ngài đến…”