Vương gia không yêu ta nên đêm đại hôn, người xuất hiện trong tẩm phòng của ta lại là ảnh vệ của ngài.
Hai gương mặt tuy giống nhau như đúc, nhưng không thể nào đánh lừa được ta.
Tuy nhiên, ta lại giả vờ như không biết.
Bởi vì so với bản thân ngài ấy, cái bóng kia thực sự thuần khiết, mà vóc dáng cũng tuyệt vời hơn.
Sau đó, không biết sai ở chỗ nào, vương gia dần dần bị ta thu hút.
Ban ngày, nhìn chủ tử của hắn không ngừng đuổi theo ta, ảnh vệ trung thành gần như phát điên vì ghen tị.
Ban đêm, chú chó to thuần khiết lần đầu tiên đỏ mắt, nghiến răng đầy dữ tợn.
“Thiển Thiển, giữa ta và hắn, ai khiến nàng vui hơn?”
1
Ai nấy đều biết, vương gia có một “bạch nguyệt quang.”
Ngài từng quỳ trước mặt hoàng thượng ba canh giờ để phản đối mối hôn sự này, nhưng cuối cùng vẫn phải cưới ta.
“Bạch nguyệt quang” của ngài khi hay chuyện cũng đã gả đi nơi khác. Vì thế, ngài hận ta đến tận cùng. Ngay cả lễ bái đường, ngài cũng để ta bái cùng một con gà trống.
Đêm tân hôn, ta cứ nghĩ sẽ phải cô đơn trong căn phòng trống vắng. Nào ngờ, đột nhiên ánh nến vụt tắt, một nam tử vận y phục đen, dáng người cao ráo chỉ vài bước đã bước vào.
“Vương gia?”
Dưới ánh trăng, ta thấy gương mặt của vương gia Thác Bạt Vũ.
Không thể phủ nhận, lông mày kiếm, mắt sáng, môi mỏng, sống mũi cao, quả thực rất anh tuấn.
“Vương gia? Ngài đến…”
“Ngài… làm gì vậy?”
Hôm nay vương gia thật lạ lùng, không nói một lời, chỉ mím môi như đang thực hiện một nhiệm vụ ai đó đã giao phó.
Xung quanh tối đen, khi tới gần, ta mới có thể nhìn thấy khóe miệng ngài ấy mím chặt.
Chưa kịp để ta phản ứng, ngài chỉ bước đã vài bước tiến đến bên cạnh giường, lặng im đứng đó như một ngọn núi nhỏ.
“Vương gia, sao ngài không nói gì? Ngài định làm gì? Ngài muốn cùng ta động phòng sao?”
“Ngài chẳng phải từng nói sẽ giữ mình trong sạch vì người trong lòng, vĩnh viễn sẽ không chạm vào ta sao?”
Người đàn ông khựng lại, dường như đang cau mày suy nghĩ.
Có lẽ không tìm được câu trả lời khiến ngài có chút khó chịu mà cúi xuống, dùng môi ngăn lời ta.
Ta biết rõ đây là cách ngài muốn ta ngừng hỏi, nhưng đôi môi của ngài, có vị quế hoa, giống như hương vị của bánh quế hoa trên bàn ta.
Vương gia, chẳng phải ngài không bao giờ đụng đến đồ ngọt sao?
Thật kỳ lạ.
2
Khi tỉnh lại, đập vào mắt ta chính là gương mặt lạnh lùng của Thác Bạt Vũ.
Hoàn toàn khác hẳn với đêm qua, hắn cười nhạt với ta:
“Ngươi ngủ say thật đấy, chẳng khác gì heo!”
Ta cố gắng cất giọng, nhưng hôm qua quá sức la hét cầu xin nên bây giờ giọng nói coa chút khàn khàn:
“Chẳng phải do ngươi sao?”
“Đêm nay không được đến tìm ta nữa!”
Vương gia này tính khí cũng thật là thất thường, khó có ai mà chịu nổi.
Ai ngờ sắc mặt hắn bỗng đỏ lên, hừ lạnh một tiếng rồi rời đi. Trước khi đi, hắn còn mắng ta:
“Không biết liêm sỉ!”
“???”
Ta định đi tìm hắn để lý luận, nhưng lại phát hiện trong thư phòng của hắn, có hai người giống hệt nhau.
Ta liếc mắt một cái liền nhận ra.
Ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, là vương gia mặc áo tím, chính là người ban ngày hét lớn vào mặt ta.
Còn người quỳ một gối dưới đất, mặc hắc y, là vương gia nhiệt tình như lửa đêm qua.
“Ảnh vệ, ngươi đã vượt quá bổn phận rồi. Nghe bọn hạ nhân nói, đêm qua ngươi đã gọi nước mấy lần.”
Hắc y nhân ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt:
“Chuyện đó có gì không ổn sao?”
Lúc ấy, ta mới nhận ra, người đêm qua không phải là vương gia thật, mà là người thay thế được hắn gọi tới vì không muốn chạm vào ta!
Thác Bạt Vũ thở dài:
“Thôi đi, ngươi không hiểu chuyện đời, ta cũng chẳng so đo với ngươi làm gì. Nhớ kỹ, nhanh chóng khiến Tống Gia Thiển có thai.”
“Vâng.”
Cái bóng đen đó liền quay người rời đi.
Ta lập tức nấp vào trong bụi cỏ thì nghe thấy vương gia cười lạnh:
“Nàng ta tốt đến vậy sao? Đến nỗi cái bóng của ta cũng không thể tự kiềm chế được?”
3
Đêm đó, khi ta đang say ngủ thì nến bỗng nhiên bị thổi tắt. Cái bóng đó bước vào, quen đường quen nẻo mà tiến thẳng tới giường.
Trong giấc ngủ, ta bỗng cảm thấy một luồng hơi lạnh trên người. Ta có chút khó chịu nên đẩy người bên trên ra.
Người ấy có chút khó hiểu, mím môi lại.
Cùng vương gia lừa dối ta, đây chẳng phải là xem thường ta sao?
Ta lạnh giọng:
“Ngươi làm gì vậy?”
Hắn nhìn ta, chỉ vào giường:
“Cùng nàng ngủ.”
Ta quát:
“Nằm mơ! Một tháng tới không được chui vào chăn của ta!”
Hắn ngây người.
Có vẻ như không ngờ đã làm gì khiến ta giận.
Hắn cúi mắt, che giấu đi những gợn sóng trong đôi mắt, lại trở về dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, hỏi:
“Một tháng không được, vậy một ngày có được không?”
“Không được.”
“Tại sao?”
“Còn phải hỏi sao?!”
4
Đôi đồng tử của ảnh vệ khẽ rung động, ngay cả hàng mi cũng run lên vài cái. Hắn suy nghĩ vài giây rồi nói lời xin lỗi:
“Xin lỗi. Ta sẽ cố gắng học hỏi.”
Vậy mới phải chứ.
Khoảnh khắc tiếp theo, giọng hắn nghe có vẻ yếu ớt, lúc rõ lúc không:
“Vậy nàng dạy ta được không?”
“???”
Nhìn gương mặt tuấn tú đang có vẻ ngây ngô và ủu khuất của hắn ta chịu không nổi. Vẻ đẹp này thật khiến người khác phải thương xót.
Ta bỗng thấy khó chịu khi tâm tình của mình bị hắn dễ dàng tác động như vậy nên hét lên với hắn:
“Không được, ta không dạy ngươi đâu. Ta ghét ngươi, ngươi hiểu không?”
Ảnh vệ nghe vậy, không có biểu cảm gì. Chỉ là khóe môi mím chặt, bộ dạng không nói lời nào nhưng mà lại toát ra chút thương tổn.
Một lúc lâu sau, ngón tay hắn khẽ siết lại, nhẹ nhàng lùi một bước, lặng lẽ rời đi không một tiếng động.
5
Ảnh vệ đi mất vài ngày, vương gia cũng chẳng biết đã đi đâu. Ở mãi trong phủ cũng chán nên ta mang theo tiểu kim khố của mình cùng nha hoàn Tiểu Thúy lên phố mua sắm.
Không ngờ giữa đường lại bị một đại hán bao vây, hắn đứng trước mặt chúng ta, vẻ mặt không mấy thiện ý.
“Ngươi… ngươi định làm gì?”
“Hừ! Giao tiền ra mau!” Hắn đáp lại.
Cướp tiền sao? Thật là đáng sợ!
Ta và Tiểu Thúy hét lên điên cuồng, ôm đầu chạy tán loạn.
“Thật sự không có tiền!”
“Mau lên! Không thì ta bán hai ngươi vào kỹ viện đổi tiền!”
Ta hối hận vô cùng, trong người ta đâu chỉ có vài đồng bạc, đây là toàn bộ tài sản của ta đấy. Hắn đây không phải muốn tiền, mà là muốn mạng của ta!
Tên kia vươn tay chộp lấy túi tiền của ta, ta dùng hết sức bảo vệ số tiền của mình.
Đây là tiền của ta mà….
Ngay khi ta sắp bị cướp mất, đột nhiên có một cú đá từ ai đó quét qua hất tên đại hán kia bay xa ba thước đập vào tường.
Bóng dáng quen thuộc kia đang mặc bộ y phục hắc y thêu vân hoa.
Khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng của hắn, lần đầu tiên hiện rõ vẻ tức giận, khóe mắt hơi đỏ, môi mím chặt. Ngay sau đó, hắn túm lấy đại hán vạm vỡ kia, nhấc lên như nhấc một bao gạo, ấn hắn vào tường mà đánh.
“Vương… vương gia?”