18
Ta vừa là Lạc Thù Nghiên, vừa là Lạc Liên Nhạn.
Hay nói cách khác, Lạc Thù Nghiên và Lạc Liên Nhạn vốn dĩ là một người.
Lạc Thù Niên cuối cùng nói với ta:
“Tên nhóc Lạc Thù Mục đó đã cố tình giúp ngươi che giấu những hành vi của mình, giết hết những người biết đến người đứng sau việc xuất bản cuốn Cổ Tiên Thi Tập. Nhưng hắn cũng chỉ có thể che giấu được những người muốn điều tra mà thôi, còn chúng ta, đâu cần phải điều tra.”
Vậy là Lạc Thù Mục luôn dõi theo ta và còn giúp che giấu sự thật. Hắn rốt cuộc đang mưu tính điều gì?
Ta tự nhốt mình trong cung điện suốt mấy ngày liền không bước ra ngoài, cố gắng sắp xếp lại những manh mối và bí ẩn từ trước đến giờ.
Lượng thông tin bất chợt quá nhiều, ta cần thời gian để suy ngẫm.
Ta và Lạc Thù Niên đều vốn là người của thế giới này, nên mới có câu nói giống hệt nhau:
“Ngươi đã đi lạc trong luân hồi quá lâu, đã đến lúc trở về.”
Ta nhìn vào gương, khuôn mặt xinh đẹp trong gương giờ đây khiến ta vừa thấy xa lạ vừa quen thuộc. Trong ký ức mờ nhạt, ta chợt nhớ ra, trước khi xuyên không đến đây, ta cũng mang dung mạo này.
Ta đã chết rồi, chết vào ngày ta đi đến cổ vật quán. Nhưng ta không những khôg mất đi ý thức, mà ngược lại còn tỉnh táo hơn.
Cũng vào ngày đó, ta gặp gỡ vị đạo sĩ ấy, và nghe được câu nói kỳ quặc kia. Đạo sĩ không phải đạo sĩ, hắn thực chất là kẻ sửa chữa từ các thế giới song song.
Lạc Thù Niên biết về ta là vì hắn đã được kẻ ấy nói cho biết.
Lạc Thù Nghiên vốn nên giữ khoảng cách phù hợp với Lạc Thù Mục, nhưng khi ta tách khỏi linh hồn của Lạc Thù Nghiên, mọi thứ đã thay đổi.
Ta thực chất đã sống ở Nam Lương qua nhiều năm, hoặc có lẽ qua nhiều kiếp luân hồi. Ta như đang tìm kiếm một cuộc sống thuộc về riêng mình, và cứ thế, ta bước vào luân hồi hết lần này đến lần khác.
Nhưng chỉ lần này, ta rơi vào cơ thể của Lạc Thù Nghiên.
Tưởng chừng đó là sự ngẫu nhiên vô mục đích, nhưng thực ra mọi thứ đã được sắp đặt từ trước.
Lạc Thù Nghiên vốn không phải là một con người hoàn chỉnh, khi ta nhập vào cơ thể nàng, nàng mới trở nên hoàn chỉnh. Vì vậy, Lạc Thù Mục mới nhận xét Lạc Thù Nghiên là một kẻ điên, bởi vì nàng thiếu đi mảnh ghép là ta. Còn cái tên Lạc Liên Nhạn, chính là hiện thân của ta ngày hôm nay, cũng chính là Lạc Thù Nghiên trong quá khứ
Tên gọi Lạc Liên Nhạn là do sinh mẫu của nàng đặt.
Lần cuối cùng ta gặp Lạc Thù Mục là vào ngày rời khỏi kinh thành, hắn mặc một bộ y phục màu đen, làm tôn lên dáng vẻ uy nghiêm, ánh mắt vẫn bình thản như mọi khi.
Trong ngày đó, hắn đã nói cho ta biết lý do tại sao hắn lại tiết lộ sự thật vào ngày ấy:
“Ngươi đã biểu hiện quá rõ ràng, ngươi quá vội vã muốn rời đi, thậm chí lợi dụng những người xung quanh để đạt được mục đích.”
Ta không khỏi tò mò, rốt cuộc hắn yêu ai? Có thật như Lạc Thù Niên nói, hắn thực sự chỉ yêu cái vỏ bọc của Lạc Thù Nghiên thôi sao?
Thật đáng tiếc là những câu hỏi còn lại sẽ không bao giờ có lời đáp.
Ta không có ý định ở lại kinh thành, ta bảo Lạc Thù Mục tùy ý ban cho ta một mảnh đất để ta tự do sống theo cách của mình. Lúc đó, hắn im lặng rất lâu, rồi chậm rãi thốt ra một chữ:
“Được.”
Thái hậu vì chuyện này mà dường như đã nổi giận, nhưng giờ đây tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Phải đến sau này ta mới biết tại sao Lạc Thù Mục lại khẳng định Lạc Liên Nhạn chính là ta. Bằng một lần xem bói, hắn đã ghép nối từ những manh mối nhỏ nhặt mà suy luận ra sự thật.
Thật là một con người đáng sợ.
Tin tức về kinh thành lần tiếp theo mà ta nhận được là từ Diệp Giang – người luôn giữ liên lạc với ta.
Nàng kể rằng Lạc Thù Mục đã thu phục toàn bộ số phản quân còn lại, sau khi dọn dẹp sạch những rắc rối chưa giải quyết trước đó, hắn liền dồn hết tâm trí vào việc triều chính.
Thái hậu nhiều lần nhắc đến việc lập hậu, nhưng đều bị hắn từ chối thẳng thừng, cuối cùng Lạc Thù Mục thậm chí còn hạ lệnh cấm không cho ai nhắc đến chuyện này nữa.
Ta hạ bút viết thư hồi đáp, báo rằng ta vẫn ổn, rồi hàn huyên vài câu chuyện đời thường trước khi gửi đi.
(Hoàn)
Tác giả ký tên: Song Mai Dữu Tử Trà