Hắn cười lạnh: “Uống.”
“Vậy mấy bình rượu ngon mới được gửi tới từ phủ nội vụ kia thì…?”
Hắn nghiến răng:
“Mang hết cho ngươi.”
Rượu hoa quả thoảng hương hoa hồng, vị chua chua ngọt ngọt, uống không có vẻ say, nhưng dư vị rất mạnh.
Từng chén rượu trôi qua, Thác Bạt Vũ có chút loạng choạng.
Ta hỏi hắn:
“Ảnh vệ bao giờ về?”
Sau khi uống rượu, hắn ít châm chọc hơn, mái tóc rũ xuống trước mặt, hắn lúng túng trả lời:
” Giữa trưa… hôm nay…”
Vậy là sắp rồi?
Quả nhiên, ngoài sân vang lên tiếng bước chân khe khẽ.
Ta làm bộ như không nghe rõ, tiến lại gần gương mặt Thác Bạt Vũ, gần đến mức có thể thấy rõ hàng mi dài của hắn:
“Chính xác là bao giờ?”
Hắn ngẩn ra, dường như chưa kịp hiểu ta đang nói gì thì ta đã bước đến ngồi kế hắn, hắn có chút ấp úng:
“Uống rượu… uống rượu.”
Ta lật chén rượu lên: “Hết rồi.”
Nhưng hắn lại chăm chăm nhìn vào môi ta, vẫn còn vương lại chút rượu:
“Vẫn còn một giọt, đừng có trộm uống, để ta uống.”
Ngay sau đó, đôi môi phảng phất hương rượu đã phủ xuống. Ta không đẩy ra, bởi vì ta đã nghe thấy tiếng ngọc vỡ sau lưng.
Ảnh vệ đứng ở kia, có lẽ đã thấy tất cả rồi nhỉ. Chủ nhân mà ngươi kính yêu hôn nữ nhân của ngươi, ngươi sẽ phản ứng thế nào đây?
13
Sâu thẳm trong tim ảnh vệ như bị xé toạc, hắn đứng trong bóng tối, không biểu cảm, tựa như một bức tượng.
Trong tay hắn, những chiếc trâm bạch ngọc bị xiết chặt đến nỗi tạo ra vết thương, máu nhỏ từng giọt xuống.
Một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng, giọng khàn khàn:
“Thiển Thiển, ta đã về.”
Hắn mở lòng bàn tay, bên trong là những mảnh vụn của ngọc bích.
“Mỗi ngày khi nhớ nàng, ta đều khắc một cây trâm cho nàng, một trăm ngày, một trăm cây.”
Chưa đợi ta trả lời ảnh vệ, Thác Bạt Vũ đột nhiên dùng bàn tay lớn ấn mạnh vào sau đầu ta, mang theo hơi rượu cùng sự chiếm hữu mãnh liệt, cúi xuống hôn ta, vừa hung dữ vừa tàn nhẫn.
Khi nụ hôn kết thúc, Thác Bạt Vũ dường như tỉnh táo đôi chút, đôi mắt hờ hững nheo lại nhìn hắn:
“Ảnh vệ, lui ra.”
Nhìn thấy cảnh này, đôi mắt ảnh vệ bừng lên tia máu đỏ nhưng bị mây mù che giấu, ngón tay siết chặt thanh kiếm, siết đến mức khớp tay trắng bệch.
Thiếu niên hắc y đứng yên không nhúc nhích, im lặng phản kháng.
Giọng Thác Bạt Vũ trầm xuống:
“Ảnh vệ, ta luôn coi ngươi như đệ đệ, theo lý mà nói, ngươi phải gọi nàng là tẩu tẩu.”
“Quấy rầy huynh trưởng và tẩu tẩu thân mật, đây là quy củ ta dạy ngươi sao?”
Cuối cùng, thân hình ảnh vệ cũng run rẩy mấy lần, nhắm mắt lại, giọng khàn đục như muốn nôn ra máu:
“Thuộc hạ xin lui.”
Dưới ánh chiều tà, thân hình hắc y thoáng hiện vẻ cô độc, lẻ loi.
Sau khi ảnh vệ rời đi, ta đẩy Thác Bạt Vũ ra.
“Ngươi có ý gì đây? Giả vờ say à?”
Hắn nhanh chóng giấu đi cảm xúc phức tạp trong mắt, thay vào đó là thái độ thờ ơ.
“Hắn quá đơn thuần, không hiểu yêu là gì, nên mới để một nữ nhân như ngươi vậy lợi dụng sơ hở. Ta là huynh trưởng của hắn, đương nhiên không thể để hắn sai lầm nối tiếp sai lầm.”
Nhưng những lời này thật hay giả, cũng chỉ có một mình hắn biết.
14
Đêm khuya, có người lẻn vào phòng.
Liên tục gọi tên ta trong những tiếng mơ hồ, bàn tay không ngừng chạm vào môi ta.
“Thiển Thiển, vì sao khi nhìn thấy nàng hôn người khác, ta lại đau lòng như vậy?”
Bởi vì… ngươi thích ta mà.
Ta đã nhận ra từ lâu, chỉ là ngươi chưa nhận rõ trái tim mình. Nên ta mới lợi dụng cơ hội này để trả thù, khiến ngươi tận mắt thấy ta hôn vị chủ tử mà ngươi coi là huynh trưởng kia
Cảm giác này, khó chịu lắm phải không? Cả bọn người các ngươi hợp sức với Thác Bạt Phù bắt nạt ta, thì cũng có ngày các ngươi phải trả giá.
Ảnh vệ lặng lẽ quỳ bên cạnh giường ta, nhưng kiềm chế, không dám tiến lại gần.
“Thiển Thiển, xin lỗi.”
Không ai biết hắn đang đấu tranh trong lòng như thế nào, không cho phép mình tiến thêm một bước.
Hắn chỉ là một ảnh vệ, là thị vệ của phu quân trên danh nghĩa của nàng, không có tư cách để ghen tuông.
Dù rất muốn ôm nàng như trước đây, để nàng như một con mèo nhỏ chui vào lòng hắn ngủ yên nhưng hắn vẫn kiềm chế, không nhúc nhích.
Thế nhưng hắn thật sự, ghen tỵ lắm!
Nếu như nàng là của hắn, thì tốt biết bao.
Hắn ngồi bên giường canh giữ cả đêm, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ. Cho đến khi thiếu nữ trên giường khẽ rên rỉ, có dấu hiệu tỉnh lại, hắn mới theo phản xạ, bay người rời đi.
“Ảnh vệ, ngươi đi đâu?”
Bóng dáng đang chuẩn bị rời đi của ảnh vệ bỗng khựng lại, đứng im không nhúc nhích, không thể bước thêm nửa bước.
“Lại đây.”
Ta như đang gọi một chú chó nhỏ, khẽ vẫy tay.
Hắn như làm sai điều gì, cúi đầu, cẩn thận tiến lại gần, quỳ trước mặt ta.
“Thiển Thiển, ta đã quấy rầy giấc ngủ của nàng rồi. Ta sẽ đi ngay.”
“Không cần vội.”
Ta bảo hắn quỳ thẳng lên, sau dod nhẹ giọng hỏi:
“Ảnh vệ, ngươi thích ta đúng không?”
Hắn không hiểu:
“Thích ư?”
“Thích một người là muốn luôn ở bên người đó, thấy họ thân mật với người khác sẽ ghen tỵ, sẽ đố kỵ.”
Ảnh vệ không hề ngẩng đầu, chỉ là lòng bàn tay đã bị hắn siết chặt đến chảy máu.
Từ trước đến nay, chưa từng có ai dạy hắn thế nào là thích. Thì ra đây chính là cảm giác khi thích một người ra sao đúng không. Lần đầu tiên hắn hiểu rõ, hắn thích Tống Gia Thiển.
Hắn không muốn nàng thân mật với chủ tử của mình. Chỉ cần nghĩ đến điều đó, trái tim hắn như bị dao xé nát, đau đớn và tê dại.
Đôi môi ảnh vệ mím chặt, giọng nói nóng bỏng như bị nghẹn lại:
“Thiển Thiển, ta thích nàng.”
Ta cười gằn, cố ý kéo dài giọng:
“Thích ta? Ngươi phải biết, lần trước ngươi giúp Thác Bạt Phù bắt nạt ta khiến ta rất giận.”
“Vậy ngươi có muốn làm ta hết giận không?”
Ảnh vệ gật đầu.
Nhưng ta không ngờ, hắn lại rút kiếm, chĩa thẳng vào tim mình, bất ngờ đâm một nhát.
Như thể không cảm thấy đau đớn, hắn dùng tay nắm lấy lưỡi kiếm, tự hành hạ bản thân, xoay lưỡi kiếm trong người, máu tuôn như suối.
Đến khi ta kịp phản ứng, máu đã thấm qua y phục, nhỏ từng giọt xuống sàn nhà.
Thiếu niên mặc hắc y, môi tái nhợt, thân hình loạng choạng, nhưng vẫn quỳ gối, níu chặt lấy vạt áo ta:
“Ta nguyện ý chuộc tội.”
“Thiển Thiển, đừng giận nữa. Được không?”
15
Hắn thực sự rất chân thành.
“Nhưng ta vẫn không thể tha thứ cho ngươi đâu.”
Ta cười khẩy, từng ngón tay một gỡ tay hắn ra.
Thiếu niên ngơ ngác, gần như hèn mọn mà đưa tay da thử chạm vào tay ta.
“Ta biết ta sai rồi, Thiển Thiển, có thể tha thứ cho ta không…”
“Không thể.”
Ta không nói thêm gì nữa, quay người rời đi.
Cơn mưa như trút từ trên trời xuống, ảnh vệ mang theo vết thương quỳ trước cửa phòng ta suốt một ngày một đêm, sau đó lên cơn sốt cao.
Tiểu Thúy đến báo:
“Vương phi, ảnh vệ không chịu rời đi. Ai đến khuyên cũng không được.”
“Thái y nói, nếu còn tiếp tục như vậy, e rằng… hắn sẽ chết.”
Ta thoáng sững lại.
Không ngờ ảnh vệ đó lại cố chấp đến vậy.
Không ai dạy hắn thế nào là yêu, cũng không ai dạy hắn phải yêu một người ra sao, càng không biết cách thể hiện tình yêu.
Vì vậy, hắn chỉ biết cố chấp trong thế giới của mình, nghĩ rằng nếu làm tổn thương người khác, thì phải chuộc tội.
Thác Bạt Phù bất ngờ xông vào trong cơn mưa.
“Ngươi là đồ máu lạnh! A Ảnh sắp bị ngươi hại chết rồi!”
“Ngươi còn mặt mũi mà đứng ở đây sao? Mau đi với ta, khuyên A Ảnh!”
Đang nói dở thì một kẻ bịt mặt có võ công cao cường đột nhiên xông vào phòng.
Thác Bạt Phù tuy là ảnh vệ, nhưng vốn được nuông chiều từ nhỏ, võ công chỉ là loại tầm thường.
Trong chớp mắt, nàng đã bị kẻ bịt mặt khống chế.
“Kẻ nào là người trong lòng của tên chó này?”
“Mẹ nó, lão tử không phân biệt được, bắt cả hai mang đi!”
Ta bị kéo vào rắc rối, cùng với Thác Bạt Phù đều bị bắt giữ.
16
Ta không ngờ mình lại gặp phải cảnh tượng như trong sách.
Kẻ thù của Thác Bạt Vũ để trả thù hắn nên đã bắt ta và Thác Bạt Phù, buộc hắn phải chọn một trong hai.
Bên vách núi, gió thổi cuồn cuộn, tên bắt cóc cười gằn: