Vị hôn phu của ta vì lấy lòng bạch nguyệt quang của mình mà ngay cả mạng sống cũng chẳng màng.
Chàng chạy vào sào huyệt bọn sơn tặc chỉ để tìm một món lễ vật sinh thần đặc biệt nhất cho Hứa tiểu thư.
Ta vì cứu chàng mà suýt nữa thì mất mạng.
Mẫu thân chàng quở trách:
“Ngươi điên rồi sao? Vì một chậu mẫu đơn dại mà liều mạng như vậy?”
Mạnh Thư Dự thản nhiên đáp:
“Sợ gì, con bé câm Chúc Vô Ưu đó, chắc chắn sẽ liều mạng cứu con.”
Ta nấp ở góc tường, rắc thuốc trị thương lên vết thương trên tay.
Ôi, đau quá, đau quá đi thôi!
Hẳn là vì bị chém đau quá cho nên ta mới cay mắt, mới nặng lòng như thế.
Lần này, Mạnh Thư Dự chọc giận ta rồi!
Dẫu chàng có mua ba bát hoành thánh cá tạp cho ta, ta cũng chẳng thèm tha thứ!