Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại VÔ ƯU ĐÃ TÌM THẤY CHÀNG Chương 5 VÔ ƯU ĐÃ TÌM THẤY CHÀNG

Chương 5 VÔ ƯU ĐÃ TÌM THẤY CHÀNG

1:48 chiều – 21/12/2024

Mạnh đại nương nhớ lại, ban ngày bà đến Lai Khách Lâu dự tiệc, vừa vào cửa liền thấy một cô nương đứng ở quầy.

Nàng mặc bộ y phục làm từ gấm khói mây thượng hạng, cắt may tinh tế, tôn lên vẻ lạnh lùng thanh nhã. Mái tóc búi đơn giản, cài trâm ngọc bích trắng tinh, đẹp đến lạ lùng.

Người phu nhân bên cạnh bà thấy bà thất thần, cũng nhìn theo.

Phu nhân kia kiến thức rộng rãi, ngạc nhiên nói:

“Ôi chao, đây là thiên kim nhà nào lén lút ra ngoài ư? Đến một người tùy tùng cũng không mang theo. Nhìn trâm ngọc trên đầu, hạt châu nơi thắt lưng, cái nào cái nấy đều đáng giá cả gia tài.”

Mạnh đại nương nghe vậy, trong lòng giật mình, đến lúc hoàn hồn thì cô nương kia đã biến mất.

Bà kể lại chuyện này với Mạnh Thư Dự:

“Chắc là ta nhìn nhầm thôi, nàng ấy làm sao có tiền mua những món đồ quý giá như vậy.”

Mạnh Thư Dự siết chặt nắm tay.

Hắn nhớ ra, người được phái đi Thanh Châu thăm dò tin tức còn kể lại. Khi Chúc Vô Ưu lên thuyền, bên cạnh nàng có một nam tử mặc áo gấm.

Chẳng lẽ cô nhóc câm kia thực sự có liên hệ với nam tử đó?

Mạnh Thư Dự không tin!

Từ khi Chúc Vô Ưu năm tuổi, nàng như một cái bóng lặng lẽ, lúc nào cũng theo sát hắn.

Hắn dạy nàng đọc sách viết chữ, dỗ dành nàng mỗi khi gặp ác mộng.

Nàng ngưỡng mộ người khác cưỡi được ngựa lớn, hắn liền tự tay khắc cho nàng một chú ngựa gỗ.

Nàng vui mừng đến mức ban đêm ngủ cũng phải ôm chú ngựa gỗ ấy.

Mùa xuân nọ, hai người dùng mười văn tiền mua một chiếc diều hình chim én. Chẳng may dây diều vướng vào cành cây, đứt mất, diều bay xa không trở lại.

Chúc Vô Ưu buồn đến mức bữa tối cũng không ăn nổi. Hắn thức suốt đêm, làm một chiếc diều thu nhỏ tặng nàng.

“Được rồi, lần này diều không bay mất nữa, mau đi ăn cơm đi.”

Chúc Vô Ưu vui mừng ôm lấy hắn, còn hôn một cái lên má hắn.

Năm đó, nàng vừa tròn mười lăm tuổi.

Nàng cầm chiếc diều chạy đi ăn cơm, để lại hắn ngồi một mình bên giường. Mạnh Thư Dự đưa tay ôm lấy má, cảm nhận sự mềm mại còn sót lại.

Chúc Vô Ưu thực sự là một cô nương rất dễ làm vui lòng.

Nàng chẳng hề thích đọc sách, nhìn sách là buồn ngủ. Hắn bèn vẽ vài cuốn truyện tranh nhỏ để nàng vừa học chữ vừa giải trí.

Những cuốn truyện ấy, nàng nâng niu giữ gìn đến tận nhiều năm sau vẫn như mới.

Có lần Mạnh Thư Dự ra ngoài du học, mang về cho nàng một viên ngọc lưu ly.

Dưới ánh mặt trời, viên ngọc tỏa ra bảy sắc cầu vồng, rực rỡ lấp lánh, đẹp vô cùng.

Chúc Vô Ưu cầm viên ngọc, cảm động đến mức mắt ánh lên sự long lanh.

Nàng dùng sức ra hiệu:

“Mạnh Thư Dự! Ta rất thích ngươi! Ta nhất định phải gả cho ngươi!”

Mạnh Thư Dự ngoài miệng nói:

“Ai thèm cái thích của một cô nhóc câm như ngươi.”

Nhưng khi quay lưng lại, nhìn thấy bóng mình dưới mặt nước, hắn phát hiện mình đang mỉm cười.

Mạnh Thư Dự nghĩ đến những chuyện đó, lòng bỗng nhiên bình tĩnh hơn.

Đúng rồi, Chúc Vô Ưu chắc chắn là giận hắn vì không từ mà biệt, cố ý trốn đi không gặp hắn.

Chỉ cần giống như trước, dỗ dành nàng, đưa nàng đến Lai Khách Lâu ăn sư tử đầu cua, nàng nhất định sẽ lại trở về bên hắn.

Mạnh đại nương thấy con trai hồi lâu không nói gì, trong lòng có chút lo lắng.

Bà dè dặt hỏi:

“Con trai, năm đó con và Vô Ưu định ra hôn ước, nói rằng đợi nàng tròn mười tám sẽ thành thân. Giờ nàng đã đến tuổi, con tính thế nào?”

Mạnh Thư Dự cúi đầu, vò nát tờ giấy Tuyên trên bàn, chỉ đáp một câu:

“Để sau hãy nói.”

Hiện tại hắn vừa được bổ nhiệm làm biên tu của Hàn Lâm Viện, quan lộ còn chưa vững. Nếu hôn sự định sớm, e rằng những người quyền quý muốn nâng đỡ hắn sẽ từ bỏ.

Mạnh đại nương không hỏi thêm, đổi sang chuyện khác:

“Phải rồi, Thanh Châu gửi đến một gói đồ. Người mua nhà chúng ta nói, trong góc tường dọn ra được vài món đồ nhỏ, liền đặc biệt gửi đến đây. Ta ra ngoài vội vàng, cũng chưa kịp xem. Con nhìn thử xem là gì.”

Mạnh Thư Dự lúc này tâm trí rối bời.

Hắn tiện tay mở chiếc hộp gỗ ở góc tường, vì dùng sức quá mạnh, hộp gỗ rơi xuống đất.

“Rầm!” Một tiếng vang lớn, hộp bật mở.

Hắn cúi đầu nhìn những thứ rơi vãi trên đất, sắc mặt ngay lập tức trắng bệch.

Chú ngựa gỗ, chiếc diều thu nhỏ, truyện tranh, viên ngọc lưu ly.

Tất cả, đều là những món quà hắn từng tặng Chúc Vô Ưu. Dưới đáy hộp, hắn còn nhìn thấy hôn thư của hai người.

Tim hắn thắt lại, cẩn thận nhặt từng món đồ lên.

Mạnh Thư Dự lập tức hỏi:

 “Mẫu thân! Còn món đồ nào khác không? Ngọc bội định thân đâu rồi?”

Mạnh đại nương đáp:

 “Hết rồi, tất cả đều ở đây.”

Mạnh Thư Dự ôm lấy chiếc hộp, trái tim treo lơ lửng mới được hạ xuống.

Quả nhiên, Chúc Vô Ưu đang giận dỗi hắn.

Nàng vẫn giữ lại ngọc bội đính ước, chắc chắn đang chờ hắn đến tìm nàng.

Chỉ là kinh thành đông người qua lại, muốn tìm một cô nương chẳng khác nào mò kim đáy bể. Nếu có thể nhờ đến Kinh Kỳ Vệ dưới trướng Trưởng công chúa thì tốt quá.

Mạnh Thư Dự lấy ra một tấm thiệp mời.

Cả kinh thành đều đang lan truyền, tiểu Quận vương con trai Trưởng công chúa sắp đính hôn.

Nghe nói vị hôn thê của tiểu Quận vương đến từ Thanh Châu, thân phận thần bí nhưng rất được Trưởng công chúa yêu mến.

Trưởng công chúa vì muốn nâng đỡ con dâu tương lai nên đã mở yến tiệc, mời danh sĩ trong kinh đến dự để giới thiệu nàng.

Mạnh Thư Dự quyết định trong yến tiệc, sẽ tự tay làm một bài thơ tặng vị hôn thê của Quận vương. Nếu vị quý nhân ấy vui lòng, chuyện tìm Chúc Vô Ưu hẳn sẽ có hy vọng.

Cũng chẳng rõ vị đồng hương Thanh Châu kia là người thế nào.

Hắn quyết định ngày mai rủ vài người bạn, thăm dò tin tức trước.

Suy nghĩ thông suốt những việc này, đôi mày nhíu chặt của hắn từ từ giãn ra.

Mạnh Thư Dự cẩn thận thu dọn những món đồ của Chúc Vô Ưu, nhưng trong lòng hắn lại âm thầm tức giận.

“Cô nhóc câm đáng chết! Lần này gan càng lớn rồi!

“Đợi ta tìm được nàng về, nhất định bắt nàng chép sách để rèn tính khí!”

13

Góc nhìn của Chúc Vô Ưu

Ta theo Tạ Bất Ngôn đến phủ Trưởng công chúa.

Trưởng công chúa đối xử với ta vô cùng tốt, ngày ngày dẫn ta dạo khắp kinh thành. Chỉ cần ta thích thứ gì, bà đều mua hết cho ta.

Buổi tối, Trưởng công chúa thường ôm ta ngủ.

Ta tựa vào cánh tay bà, ngửi hương thơm nhàn nhạt trên người bà, cảm thấy vô cùng yên lòng.

Trưởng công chúa dịu dàng nói:

“Bé ngoan, con cứ coi nơi đây là nhà mình. Chờ con và Tạ Bất Ngôn – tên tiểu tử hư hỏng ấy thành thân, ta chính là mẫu thân của con. Sau này, có ta chống lưng cho con.”

“Mẫu thân” – hai chữ ấy đối với ta thật xa lạ.

Nhưng ta nghĩ, mẫu thân hẳn phải giống như Trưởng công chúa.

Thơm tho, dịu dàng, dù ta lớn thế này vẫn sẵn lòng ôm ta vào lòng, kể chuyện ru ta ngủ.

Ta viết chữ vào lòng bàn tay bà, kể cho bà một bí mật.

Thực ra mẫu thân ta không mất, chỉ là sau khi sinh ta xong, bà rời đi.

Khi mẫu thân mang thai ta được năm tháng, phụ thân ta đi áp tiêu, chẳng may gặp nạn trên đường. Bà không muốn ở lại nhà họ Chúc làm góa phụ suốt đời.

Chuyện này là ông nội kể lại cho ta nghe.

Ông nội nói:

“Vô Ưu, con đừng oán mẫu thân. Bà ấy còn trẻ, không nên lỡ dở cả đời ở đây. Sinh xong con, bà ấy đã tận tâm nuôi con đến tròn trăm ngày.”

Ta không oán bà, nhưng cũng không nghĩ đến bà.

Ta cảm thấy, đó hẳn cũng là điều bà mong muốn.

Trưởng công chúa nghe xong, vuốt tóc ta hồi lâu không nói gì.

Ta mơ màng chìm vào giấc ngủ. Lúc nửa tỉnh nửa mê, dường như nghe thấy bà khẽ nói:

“Bé ngoan, dù con không thành thân với Tạ Bất Ngôn, cả đời này con vẫn là con gái của ta.”

Sáng sớm hôm sau, ta bị tiếng của Tạ Bất Ngôn làm tỉnh giấc.

Hắn hớn hở nói:

“Mẫu thân! Tìm được Giang thần y rồi! Giọng của Vô Ưu có thể chữa khỏi!”

Trưởng công chúa tức giận quát:

“Vui mừng thì vui mừng, nhưng xông thẳng vào phòng khuê của con gái người ta như vậy còn ra thể thống gì!”

Ta chạy ra ngoài, tò mò dùng tay ra hiệu hỏi Tạ Bất Ngôn.

Góc nhìn của Chúc Vô Ưu

Thần y trông thế nào? Thật sự giống như lời đồn, mặt mũi như dạ xoa sao?

Tạ Bất Ngôn lục tìm giày tất, giúp ta mang vào, rồi nắm tay ta nói:

“Đi nào, ta dẫn nàng tận mắt đi xem!”

Ta nghe thấy phía sau, Trưởng công chúa thở dài một tiếng:

“Thật không biết phải làm gì với các ngươi nữa!”

14

Góc nhìn của Mạnh Thư Dự

Gần đây, Mạnh Thư Dự lo đến mức miệng lở đầy mụn!

Hắn khắp nơi nhờ người dò hỏi sở thích của vị hôn thê Tiểu Quận vương, nhưng chẳng thu được gì.

Người trong phủ Trưởng công chúa miệng  kín như bưng, nửa lời cũng không hé lộ.

Nửa tháng trôi qua, cuối cùng cũng có chút tin tức.

Một đồng liêu của hắn khẽ nói:

“Nghe nói vị hôn thê của Tiểu Quận vương gần đây đang trị bệnh, ăn uống không ngon miệng, Trưởng công chúa lo lắng đến phát cuồng, còn đưa cả ngự trù trong cung về phủ.”

“Tiểu Quận vương mấy ngày nay lại chạy khắp kinh thành tìm đầu bếp Thanh Châu, muốn nấu món ăn quê nhà cho vị hôn thê.”

“ Ta nhớ ngươi cũng là người Thanh Châu, thử xem mẫu thân ngươi có món gì đặc biệt không, mang đến phủ dâng lên. Biết đâu có cơ hội diện kiến vị quý nhân ấy.”