Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại VÔ ƯU ĐÃ TÌM THẤY CHÀNG Chương 4 VÔ ƯU ĐÃ TÌM THẤY CHÀNG

Chương 4 VÔ ƯU ĐÃ TÌM THẤY CHÀNG

1:47 chiều – 21/12/2024

11

Hê hê, ta không chết.

Tạ Bất Ngôn nói ta chỉ là đến kỳ nguyệt sự, nữ nhân nào mỗi tháng cũng đều như vậy.

Hắn dẫn ta đi gặp đại phu, đại phu nói độ tuổi của ta mới đến kỳ cũng là bình thường.

Đại phu khuyên ta nên bồi bổ nhiều.

Tạ Bất Ngôn mỗi ngày mua cho ta rất nhiều đồ ăn ngon, ta cảm giác mình đã béo lên, còn cao thêm nữa!

Ta và Tạ Bất Ngôn tạm thời sống trong tiểu viện, trải qua những ngày yên bình.

Để tránh lệnh truy nã, ban ngày hắn ở trong nhà, ban đêm mới cùng ta ra ngoài dạo chơi.

Những ngày này ta dạo quanh kinh thành, vô tình nghe được tin tức của Mạnh Thư Dự.

Hắn đỗ trạng nguyên, thật là oai phong. Ta còn thấy hắn cưỡi ngựa dạo phố nữa.

Người xung quanh bàn tán xôn xao.

“Trạng nguyên lang tự mình nói rằng, hắn chưa có hôn phối, cũng chưa có hôn ước.”

“Trời ơi! Một vị trạng nguyên tuấn tú thế này, không biết sẽ rơi vào tay tiểu thư nhà nào đây.”

“Chắc chắn là tiểu thư dòng dõi danh gia rồi, bọn thường dân như chúng ta đừng mơ tưởng.”

Ta đứng trong đám đông, nhìn Mạnh Thư Dự cưỡi ngựa đi qua.

Thật lạ, trước kia mỗi lần nghe người khác khen Mạnh Thư Dự, ta đều cảm thấy vui vẻ. Nếu nghe người ta nói hắn tương lai sẽ cưới tiểu thư danh giá, ta liền cảm thấy buồn.

Nhưng nay mới xa hắn hai tháng, ta nghe những điều này, trong lòng lại chẳng gợn sóng.

Hừm! Không thể đứng xem lâu được! Lỡ trễ việc lớn! Tạ Bất Ngôn còn đang chờ ta mang sư tử đầu cua về để cùng ăn cơm đây.

Ta vội vàng chạy về nhà, kết quả vừa đến cửa, liền nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của Tạ Bất Ngôn.

“Cứu mạng! Cứu mạng!

“Ta sắp bị đánh chết rồi!”

Ta giật mình, nhanh chóng lao tới.

Một mỹ phụ tay cầm gậy, đang đuổi đánh Tạ Bất Ngôn.

Vừa đánh vừa mắng:

 “Lão nương tìm ngươi sắp phát điên rồi! Ngươi thì hay, trốn ở đây may băng vệ sinh cho nữ nhân! Còn làm cả yếm hồng! Ngươi đúng là giỏi giang quá mà! Hôm nay không đánh chết ngươi, ta không làm mẹ ngươi nữa!”

Ta lao tới, tung một cước đá bay cây gậy của bà ta. Hai nữ thị vệ bên cạnh bà lập tức rút kiếm ra.

Ta nhặt cây thương đặt ở góc tường, lao vào giao đấu với họ.

Hai nữ thị vệ này võ nghệ cao cường, ra tay sắc bén, sát khí đằng đằng.

Nhưng ta không sợ. Chỉ cần có thương trong tay, ta chẳng sợ điều gì cả.

Mỹ phụ kinh ngạc thốt lên: 

“Cô nương này, thân thủ thật đẹp mắt.”

Ta dùng một chiêu thương, đánh ngã cả hai thị vệ. Tạ Bất Ngôn trốn sau lưng ta, còn ta tay cầm trường thương bảo vệ hắn.

Mỹ phụ tức giận cười nói: 

“Tạ Bất Ngôn! Nhìn ngươi chẳng ra gì cả!”

Bà vừa nói vừa muốn đánh hắn thêm. Ta ngăn lại, ra hiệu với Tạ Bất Ngôn, bảo hắn cảnh cáo bà.

Tạ Bất Ngôn thò nửa người ra lớn tiếng nói: 

“Chúc Vô Ưu bảo ta cảnh cáo mẫu thân! Nếu còn ức hiếp ta, nàng sẽ đánh luôn cả mẫu thân đấy. Tuy mẫu thân rất đẹp, nhưng nàng chẳng nương tay đâu.”

Mỹ phụ bỗng bật cười, nụ cười thật duyên dáng:

 “Cô nương, ta là mẫu thân của Tạ Bất Ngôn. Mẫu thân đánh con cái, đó là lẽ thường tình. Lúc nhỏ, chẳng lẽ ngươi chưa từng bị mẫu thân đánh sao?”

Ta chọc chọc Tạ Bất Ngôn, ra hiệu bảo hắn trả lời thay ta.

Tạ Bất Ngôn nghiêm túc nói:

 “Mẫu thân, Vô Ưu chưa từng bị mẫu thân đánh, vì vừa chào đời, mẫu thân nàng đã qua đời rồi.”

Mỹ phụ ngẩn người.

Bà có chút lúng túng và tức giận, nói:

“Cô nương này đâu phải người câm! Ngươi là cái gì của người ta mà cứ như con vẹt học nói, thay người ta trả lời!”

Lần này ta không cần Tạ Bất Ngôn trả lời giúp.

Ta chỉ vào miệng mình rồi lắc đầu.

Mỹ phụ xinh đẹp của nhà họ Tạ, ta đúng là người câm, không nói được.

Mỹ phụ nhìn động tác của ta, mắt bà đỏ hoe, ánh lên giọt lệ.

Bà nghiến răng nói: 

“Tốt lắm! Tạ Bất Ngôn! Lần này ta không đánh chết ngươi không được! Ngươi lừa gạt một cô nương ngoan ngoãn như vậy, làm bẩn thanh danh của người ta, còn khiến người ta bảo vệ ngươi!”

Mỹ phụ rút dao ra, định chém Tạ Bất Ngôn ngay tại chỗ.

Tạ Bất Ngôn quỳ phịch xuống đất, lớn tiếng kêu: 

“Mẫu thân! Con muốn cưới Chúc Vô Ưu! Đời này con không lấy ai khác ngoài nàng!”

Mỹ phụ ném dao xuống, cười lạnh:

“Được, thế mới giống một nam nhân. Đi thôi! Về phủ chuẩn bị hôn lễ! Ngươi đừng tưởng rằng cô nương nhà người ta không biết nói, không có mẫu thân bảo vệ, thì ngươi có thể qua loa cho xong chuyện.”

Tạ Bất Ngôn vội đứng dậy, kéo tay ta đi thu dọn hành lý.

Hắn cẩn thận xếp chiếc khăn nguyệt sự hắn may cho ta vào bọc nhỏ, lại khéo léo thu xếp các thứ trong phòng.

Này! Ta đâu có đồng ý gả cho ngươi!

Ta cuống quýt kéo Tạ Bất Ngôn lại.

Tạ Bất Ngôn thì thầm: 

“Chúng ta trước cứ tạm đối phó mẫu thân ta đã. Trước đây, hoàng đế cữu cữu muốn ban hôn cho ta, ta mới bỏ trốn. Hoàng cữu với mẫu thân chắc chắn cảm thấy mất mặt. Chờ họ nguôi giận, chúng ta sẽ hòa ly. Vô Ưu, nàng không thể trơ mắt nhìn ta bị mẫu thân đánh chết được, đúng không?”

Ta quay đầu nhìn mỹ phụ có ánh mắt đầy sát khíkia,.

Được rồi, ta cũng không muốn Tạ Bất Ngôn bị mẫu thân hắn đánh chết, dù sao hắn cũng là người tốt.

Thế thì ta tạm thời gả cho hắn vậy.

Nhưng giờ việc quan trọng nhất không phải là thành thân.

Ta chỉ tay về phía hộp thức ăn trên bàn đá ngoài sân.

Chuyện lớn đến đâu, cũng phải ăn xong sư tử đầu cua rồi tính!

Tạ Bất Ngôn lập tức tươi cười rạng rỡ, gật đầu nói:

 “Được! Chúng ta cùng ăn!”

12

Góc nhìn của Mạnh Thư Dự

Mạnh Thư Dự quả không phụ kỳ vọng, đỗ đầu trạng nguyên.

Những ngày này, trong kinh thành tiệc tùng không ngớt, hắn trở thành khách quý của các vị đại nhân quyền quý.

Rất nhiều người nhìn hắn trẻ tuổi tài cao, không khỏi dò hỏi xem hắn đã đính hôn hay chưa.

Mạnh Thư Dự chỉ mỉm cười nói, mình còn trẻ, chưa nghĩ đến chuyện hôn nhân.

Nói xong câu đó, trong đầu hắn thoáng hiện lên gương mặt của Chúc Vô Ưu.

Nàng có làn da trắng mịn, ánh mắt trong veo mà kiên định, lại mang vẻ lạnh lùng xa cách.

Nếu Chúc Vô Ưu, cô gái câm nhỏ ấy, biết hắn ra ngoài phủ nhận hôn ước, hẳn nàng lại đau lòng.

Nhưng có làm sao? Chẳng lẽ, Mạnh Thư Dự hắn thật sự sẽ cưới một cô gái câm ư?

Nhìn khắp kinh thành, đừng nói đến tiểu thư nhà tri phủ từng thờ ơ với hắn, giờ đây, ngay cả tiểu thư hầu phủ, hay ái nữ của tể tướng, hắn cũng có thể cưới được.

Tối nay, Mạnh Thư Dự uống nhiều rượu, trong lòng có chút bứt rứt.

Hắn bước vào thư phòng, định viết chữ để tĩnh tâm. Nhưng không biết vì sao, tâm trí hắn có chút phân tán.

Cúi đầu nhìn, bút mực đã sớm lem luốc.

“Vô Ưu, Vô Ưu,” khắp tờ giấy chỉ toàn hai chữ nguệch ngoạc ấy.

Hắn quăng bút xuống, nhất thời không khỏi bực bội!

Hắn đã cho người đến Thanh Châu dò hỏi, rất nhiều người nói tận mắt thấy Chúc Vô Ưu lên thuyền đến kinh thành. Nhưng đã hai tháng trôi qua, nàng lẽ ra phải đến từ lâu rồi mới phải!

Địa chỉ của hắn, chỉ cần tùy tiện hỏi một chút trên phố là biết.

Thế mà tại sao, Chúc Vô Ưu – cô nhóc câm ngốc nghếch ấy vẫn chưa đến tìm hắn?

Đúng là ngốc hết sức.

Biết thế khi ấy hắn nên mang nàng đi cùng.

Từ Thanh Châu đến kinh thành, đường xá xa xôi, nàng lại chưa từng ra ngoài, nhỡ bị ai ức hiếp thì làm thế nào?

Ý nghĩ này vừa nảy ra, Mạnh Thư Dự liền cười nhạo bản thân, đúng là lo bò trắng răng.

Chúc Vô Ưu lợi hại lắm, một cây thương có thể đánh gục cả chục sơn tặc, nàng làm sao bị người ta ức hiếp được.

Nàng ấy, từ nhỏ đã là một kẻ cố chấp đến cứng đầu. Cầm kỳ thư họa chẳng có thứ nào học được đến nơi đến chốn.

Hắn đã dạy nàng hàng trăm lần vẫn không hiểu, đến mức tức giận quát:

“Chẳng lẽ đầu óc ngươi là gỗ mục? Cả ngày chỉ nghĩ đến ăn uống thôi sao!”

Chúc Vô Ưu rất giỏi phản bác, lời nói không được, thì tay ra hiệu nhanh thoăn thoắt.

Hắn dường như có thể nghe thấy giọng nói của nàng:

“Ông nội ta nói, đời người có thể làm tốt một việc đã là giỏi lắm rồi! Mạnh Thư Dự, ngươi tuy đọc sách, vẽ tranh đều xuất sắc, nhưng ta cũng không kém! Thương pháp của ta thiên hạ vô địch!”

Nàng tự tin, kiêu hãnh, đôi mắt sáng lấp lánh như sao trời.

Những lúc như vậy, Mạnh Thư Dự chỉ biết thở dài bất lực.

Hắn gõ đầu nàng, hận rèn sắt không thành thép, nói:

“Ta tương lai là phải vào kinh thành làm quan, ngươi gả cho ta rồi, khó tránh khỏi phải dự tiệc giao tế. Lúc người ta ngâm thơ đối câu, chẳng lẽ ngươi lại vác thương múa may? Đến lúc đó chắc chắn bị người ta cười nhạo!”

Chúc Vô Ưu lại có lý lẽ của riêng mình, nàng ra hiệu:

“Người ta không phải được đúc từ một khuôn, ai cũng có sở trường riêng! Ai dám cười ta, tức là người đó không có giáo dưỡng!”

Mạnh Thư Dự khi học hành, nổi danh là người ăn nói sắc sảo. Gặp phải Chúc Vô Ưu – cô nhóc câm này, liền giống như tú tài gặp phải lính, có lý mà nói không xong.

Muốn mắng nàng vài câu, nàng lại nghe thấy Mạnh đại nương gọi ăn cơm liền quay người chạy mất.

Nhớ đến những chuyện ngày trước làm hắn đau đầu, Mạnh Thư Dự khẽ thở dài một tiếng.

Mạnh đại nương bưng bát canh giải rượu bước vào.

Bà hơi ngập ngừng, rồi nói:

“Hôm nay… hình như ta nhìn thấy Vô Ưu rồi.”

Mạnh Thư Dự ngẩng đầu, cau mày hỏi:

“Thấy ở đâu?”

Chúc Vô Ưu đã đến kinh thành rồi sao?

Vậy tại sao nàng không đến tìm hắn!?

Nàng ăn nhiều như vậy, chỉ sợ tiền bạc trên người đã sớm tiêu hết. Kinh thành giá gạo đắt đỏ, chỗ ở lại càng đắt hơn.

Nàng không về nhà, lang thang bên ngoài lấy gì mà sống?!

Huống hồ nàng còn có vài phần dung mạo, chẳng lẽ bị kẻ xấu lừa gạt?

Mạnh Thư Dự nghĩ đến đây liền thúc giục:

“Mẫu thân, người thấy nàng ở đâu, sao không đưa nàng về nhà?”