Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại VÔ ƯU ĐÃ TÌM THẤY CHÀNG Chương 3 VÔ ƯU ĐÃ TÌM THẤY CHÀNG

Chương 3 VÔ ƯU ĐÃ TÌM THẤY CHÀNG

1:46 chiều – 21/12/2024

Ta lập tức nhận lấy và cảm ơn hắn.

Lý bà bà cũng cười móm mém, lấy ra một chiếc kết bình an tặng ta:

 “Bà đan đấy, chúc con sinh thần vui vẻ. Con sắp cùng nhà họ Mạnh lên kinh rồi, chẳng biết khi nào mới gặp lại. Nếu nhớ ăn hoành thánh thì hãy về Thanh Châu thăm bà già này nhé.”

Ta ngẩn người.

A? Ta sắp lên kinh? Sao ta chẳng hay biết gì.

Tạ Bất Ngôn cũng tiếp lời: 

“Trước đây ta mời nàng hộ tống ta lên kinh, nàng không chịu. Kết quả ta nghe chủ quán trọ nói, nhà họ Mạnh sắp chuyển lên kinh rồi. Hừ! Nàng không đưa ta đi, thì ta cứ bám theo các ngươi mà đi!”

Ta một tay cầm con rối, một tay nắm chiếc kết bình an, trong lòng trống rỗng.

Thì ra là thế, nhà họ Mạnh sắp chuyển lên kinh.

Còn ta thì sao, ta không phải người nhà họ Mạnh ư?

Tại sao ta lại không biết gì về chuyện này?

Rõ ràng ta nhỏ bé thế này, chẳng chiếm bao nhiêu chỗ, sao Mạnh Thư Dự không nghĩ đến việc mang ta theo?

Lý bà bà không nỡ, nói: 

“Lần này phu nhân nhà họ Mạnh bán cả căn nhà, quyết tâm định cư ở kinh thành. Ngày mai các con sẽ cùng ngồi thuyền lớn của nhà họ Hứa để lên kinh. Chờ Mạnh công tử làm quan lớn, Chúc nha đầu sẽ được hưởng phúc thôi.”

Nói xong, bà quay người đi thêm củi vào bếp.

Ta cúi đầu, húp hoành thánh từng miếng lớn.

Phải ăn nhiều vào! Ăn no thật no, mới không thấy khó chịu!

Ta chẳng thèm theo Mạnh Thư Dự lên kinh thành. Ta có tay có chân, muốn đi thì tự mình đi!

Tạ Bất Ngôn ngạc nhiên nói: 

“Sao lại khóc? Nàng sắp lên kinh, chẳng phải nên vui sao?”

Ta cúi đầu, ra hiệu.

Nóng… nóng quá mà thôi.

Thế nhưng vẫn có người không tin.

Tạ Bất Ngôn kéo tay áo ta, bắt ta ngẩng đầu lên.

Hắn nhíu mày nói:

 “Nàng bị vết thương lớn thế kia, thay thuốc cũng không khóc! Sao chỉ bị bỏng một chút mà lại khóc đến thế này!”

Ta đẩy hắn ra, khóc càng lúc càng lớn.

Ngươi quản ta làm gì! Chính là bị bỏng đó!

Tạ Bất Ngôn nhìn ta chằm chằm.

Hắn tức giận nói: 

“Nữ hiệp, chẳng lẽ cả nửa thành Thanh Châu đều biết nhà họ Mạnh sắp chuyển lên kinh, chỉ có mình nàng không biết sao?!”

8

Tạ Bất Ngôn nói không sai.

Mọi người đều biết Mạnh Thư Dự sắp chuyển lên kinh, chỉ có mình ta là chẳng hay biết.

Không sao, ta không quan tâm nữa. 

Ta sẽ tự mình đi xem kinh thành phồn hoa đến nhường nào.

Ta sẽ tự mình nếm thử sư tử đầu cua ở Lai Khách Lâu ngon ra sao.

Không có Mạnh Thư Dự thì Chúc Vô Ưu ta cũng có thể dũng cảm bước ra ngoài trời đất rộng lớn.

Lần này, ta quyết tâm thắng một lần!

Ta sẽ rời khỏi Thanh Châu trước hắn.

Hắn sáng mai đi, thì ta đêm nay đi!

Ta cùng Tạ Bất Ngôn lén trèo tường trở về nhà họ Mạnh.

Cửa phòng Mạnh Thư Dự đang mở, hắn đang cùng Mạnh đại nương thu dọn hành lý.

Mạnh đại nương lo lắng nói:

 “Giờ này đã khuya, con bé ấy còn chưa về, không đi tìm nó sao?”

Mạnh Thư Dự hờ hững đáp: 

“Hổ Tử nhà bên bảo thấy nàng ta ở quán của Lý bà bà ăn hoành thánh. Chắc nàng ta cố ý làm ta tức, sẽ ngủ lại nhà Lý bà bà một đêm.”

Mạnh đại nương thở phào nhẹ nhõm, lại nói:

 “Vậy thì tốt. Hay để ta sang nhà Lý bà bà nói với Vô Ưu một tiếng, dù sao sáng mai chúng ta phải lên kinh sớm. Nếu nó về mà thấy nhà trống không, chắc sẽ hoảng sợ.”

Mạnh Thư Dự cười lạnh một tiếng, nói: 

“Cánh cứng rồi, dám cùng nam nhân xa lạ ăn hoành thánh, lại còn cả đêm không về nhà. Không cần nói với nàng ta! Phải để nàng ta sợ, để nàng ta biết rằng, rời khỏi ta, nàng ta sẽ chẳng có nhà nữa!”

Hắn cúi đầu sắp xếp đồ đạc, bỗng nhiên tức giận quăng mạnh cuốn sách xuống bàn.

Mạnh đại nương giật mình, dè dặt nói:

 “Ta để lại ít lộ phí cho Vô Ưu, ghi rõ địa chỉ nhà chúng ta ở kinh thành, nó thấy thư chắc chắn sẽ tìm đến. Con đừng lo.”

Mạnh Thư Dự nghiến răng nói: 

“Ta lo gì chứ! Từ nhỏ nàng ta đã như cái bóng của ta, muốn thoát khỏi nàng ta cũng không thoát được, ta còn thấy phiền. Đừng để lại địa chỉ, cứ để nàng ta tự tìm. Đến lúc chịu khổ đủ rồi, nàng ta mới biết ai đối tốt với mình!”

Ta đứng ngoài cửa sổ, cúi đầu xem lại tay nải của mình.

Sao đồ nhiều thế này, mang không nổi, nặng quá đi!

Ta liền vứt bỏ những thứ Mạnh Thư Dự từng tặng: chú ngựa gỗ, con diều nhỏ, sách thiếu nhi, chuỗi ngọc lưu ly.

À, còn cả hôn thư của ta và Mạnh Thư Dự, vứt luôn!

Ta lại lục lọi, tìm thấy ngọc bội đính ước Mạnh Thư Dự trao cho ta.

Thứ này giá trị lớn, vẫn giữ lại thôi. Nhỡ sau này không có gì ăn, có thể mang đi cầm đổi lấy bạc.

Vứt bỏ nhiều đồ như vậy, tay nải liền nhẹ hẳn.

Ta kéo tay Tạ Bất Ngôn.

Đi thôi đi thôi, đêm nay rời đi!

Sẽ đến kinh thành rồi!

Sẽ ăn sư tử đầu cua rồi!

Mạnh Thư Dự, lần này không cần ngươi đuổi ta.

Ta sẽ không bao giờ bám theo ngươi nữa!

9

Ta trên đường hộ tống Tạ Bất Ngôn lên kinh, quả thực là khổ không kể xiết.

Nếu như ta có thể nói chuyện, hẳn đã mắng hắn đến mức máu chó đầy đầu.

Hắn vì muốn ngồi chiếc thuyền sang trọng nhất mà tiêu sạch cả số bạc mang theo.

Tạ Bất Ngôn khí thế hùng hồn nói:

“Hắn Mạnh Thư Dự ngồi thuyền lớn nhà họ Hứa, vậy chúng ta cũng phải ngồi thuyền lớn!”

Ta chẳng hiểu sao hắn cứ thích so bì mọi thứ với Mạnh Thư Dự.

Ngồi thuyền thì ngồi thuyền thôi.

Nhưng… hắn lại chẳng biết mình bị say sóng.

Chưa được bao lâu đã nôn thốc nôn tháo,  nôn như thể mất nửa cái mạng. Không còn cách nào khác, chúng ta đành phải giữa đường rời thuyền.

Trên người thật chẳng còn một xu dính túi. Ta cùng Tạ Bất Ngôn ngồi xổm ở góc phố, nhìn những chiếc bánh bao nóng hổi mà nước miếng chảy ròng ròng.

Tạ Bất Ngôn cắn răng, cởi chiếc áo gấm quý giá trên người, mang đi cầm được ba lượng bạc.

Hắn tự tin nói: 

“Đi nào! Nữ hiệp, tiểu gia sẽ cho nàng xem thế nào là bạc sinh bạc.”

Bụng đói cồn cào, ta theo hắn bước vào sòng bạc.

Đồ Tạ Bất Ngôn chết tiệt! Hắn không chỉ thua sạch ba lượng bạc mà còn nợ thêm ba mươi lượng bạc!

Hai chúng ta bị đánh đến mức ôm đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa thở hồng hộc.

Tạ Bất Ngôn thở phì phò nói:

 “Không đúng! Tiểu gia ngày trước ở kinh thành bất bại, chưa từng thất bại lần nào! Sao đổi sang chỗ khác, lại đột nhiên chẳng được thế này.”

Ta nghĩ thầm, chắc ngươi vốn dĩ đã chẳng giỏi giang gì rồi!

Ở kinh thành, người ta nể thân phận quý tộc của Tạ Bất Ngôn nên mới nhường nhịn hắn mà thôi!

Thực sự là cùng đường, ta chỉ còn cách bán nghệ kiếm tiền.

Tạ Bất Ngôn mượn được một cái chiêng cũ, lớn tiếng hét lên: 

“Bà con đi qua đi lại mau tới xem nào! Thần thương nữ hiệp, người được giang hồ ca tụng vô địch thiên hạ, Chúc Vô Ưu, đến nơi này biểu diễn đây! Lỡ qua rồi là không còn cơ hội đâu!”

Hắn tâng bốc ta đến tận trời cao, nghe mà ta đỏ mặt xấu hổ.

Nhưng dân chúng lại rất hào hứng, cứ thế mà chúng ta kiếm được chút tiền ăn cơm, lết từng bước đến kinh thành.

Kết quả, vừa bước chân vào kinh, khắp đường phố đã dán đầy lệnh truy nã Tạ Bất Ngôn!

Ôi trời cao ơi, ta thực sự muốn bóp chết hắn cho xong.

10

Hóa ra Tạ Bất Ngôn là con trai của Trưởng công chúa!

Hắn bỏ trốn hôn sự, rời nhà ra đi khiến Trưởng công chúa tức giận đến mức dán chân dung hắn khắp kinh thành.

Trên lệnh truy nã ghi rõ, ai bắt được Tạ Bất Ngôn giao nộp cho phủ công chúa, sẽ được thưởng ngàn lượng bạc.

Ta nhìn phần thưởng, mắt lập tức sáng rực.

Tạ Bất Ngôn bịt kín mặt, dẫn ta đến nơi ẩn thân của hắn.

Đó là một căn nhà nhỏ hắn mua từ lâu. Trong sân trồng rất nhiều mẫu đơn đẹp, vừa bước vào hương thơm đã ngào ngạt.

Kết quả, Tạ Bất Ngôn vừa vào đã nhổ hết hoa đi.

“Chẳng phải hồng mẫu đơn, lục mẫu đơn gì cả, nhìn thôi đã thấy bực mình!”

 Tạ Bất Ngôn chỉ vào bồn hoa nói:

 “Nhìn đi! Sau này chỗ này trồng rau!”

Hắn vừa nói, vừa lén nhìn ta.

Ta hiểu rõ trong lòng, hắn sợ ta nhìn thấy mẫu đơn lại nghĩ đến chuyện cũ mà tức giận.

Nhưng ta chẳng giận chút nào.

Hoa đẹp thế này, sao có thể có lỗi chứ.

Ta bảo Tạ Bất Ngôn nhặt hoa lên, trồng lại chỗ cũ.

Trong căn nhà này, Tạ Bất Ngôn giấu rất nhiều bạc. Hai chúng ta lén lút ngồi trên giường đếm bạc, ta đếm đến mức choáng váng.

Trời cao chứng giám, ba ngàn lượng bạc, Tạ Bất Ngôn cũng quá giàu rồi đi.

Tạ Bất Ngôn đem toàn bộ số bạc giao hết cho ta.

Hắn nhìn ta, nghiêm túc nói:

 “Nữ hiệp, số bạc này đều giao cho nàng, nàng đừng giao ta ra ngoài. Chúng ta cứ sống ở đây, ta không đi thành thân, nàng cũng đừng tìm Mạnh Thư Dự, được không?”

A?

Ta cầm mấy tờ ngân phiếu trong tay, sững người.

Tạ Bất Ngôn mặt đỏ bừng, cúi đầu nói:

 “Tóm lại! Mạnh Thư Dự không phải người tốt, nàng đừng thích hắn nữa. Sau này, hãy đổi sang thích người khác đi. Người mà… mắt to một chút, da trắng một chút, tuy không giỏi đọc sách nhưng có tiền, lại chịu tiêu tiền cho nàng, còn không chê nàng ăn nhiều.”

Ta hoàn toàn không nghe rõ Tạ Bất Ngôn nói gì.

Bởi vì, ta cảm thấy có chuyện lớn xảy ra rồi!

Ta cúi đầu nhìn xuống, dưới thân toàn là máu.

Trời ơi…

Ba ngàn lượng bạc còn chưa kịp làm nóng tay, ta lại sắp mắc bệnh hiểm nghèo mà chết sao!